Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 875




Chương 875

Đã đến cửa phòng làm việc, Nguyễn Khánh Linh cười với anh.

“Được, cám ơn mợ chủ.”

Trung Huy nói.

Đương nhiên anh ấy anh Nhan trong miệng Nguyễn Khánh Linh là ai.

Trần Hữu Nghị cũng ở đây, thật ra lại là một bất ngờ thú vị, anh ta luôn hiểu rất rõ tâm tư của phụ nữ, có anh ta ở đây cùng nhau tìm ra cách giải quyết, chắc chắn sẽ có cách giải quyết thôi…

Vì Trung Huy đã gọi trước cho Phạm Nhật Minh nên hai người trong phòng đều  hề ngạc nhiên trước sự xuất hiện của anh ấy.

Đúng lúc Trần Hữu Nghị và Phạm Nhật Minh đã nói chuyện xong.

Trần Hữu Nghị cũng đã nghe nói về chuyện của Trung Huy, bởi vì đều là nhân viên của Phạm Nhật Minh cho nên bình thường quan hệ của hai người khá tốt.

Anh ta chủ động trêu ghẹo: “Sao hôm nay anh lại tới đây? Tôi xem tin tức buổi sáng rồi, lẽ nào là đến vì con gái nhà họ Lâm sao?”

Khi giọng nói của Trần Hữu Nghị vang lên, không khí ngừng lại trong giây lát.

Anh ta nhìn một loạt màu sắc thay đổi trên mặt Trung Huy, Trần Hữu Nghị dường như vừa khám phá ra một thế giới mới lạ, anh ta cười, dường như không thể tin nổi mà hỏi: “Thật sao? Tôi đoán đúng rồi à?”

Mặc dù Trung Huy cảm thấy xấu hổ nhưng anh ấy vẫn gật đầu.

Sau đó kể lại cho bọn họ những chuyện đã xảy ra trong hai ngày qua.

Sau khi nói xong, anh ấy nhìn về phía Phạm Nhật Minh, ý định ban đầu của Trung Huy là muốn học hỏi kinh nghiệm từ Phạm Nhật Minh.

Nhưng mà khi Phạm Nhật Minh bị hỏi làm thế nào để dỗ phụ nữ đang tức giận, anh im lặng một lúc, sau đó trực tiếp nói ra hai chữ: “Lên giường.”

“…Phụt! Ha ha ha ha ha ha!”

Trần Hữu Nghị thực sự không thể nhịn nổi, cười đến suýt nữa phun cả ra.

Đây quả thật là một giải pháp hiệu quả…

Nhưng đối với Trung Huy mà nói thì vô dụng, làm sao anh ấy có thể lên giường với Lâm Đỗ Nhã được? Thậm chí trong đầu vừa xuất hiện suy nghĩ này anh ấy liền có cảm giác không tôn trọng Lâm Đỗ Nhã.

Ngược lại càng khiến anh ấy chột dạ, còn mặt mũi nào mà xin lỗi nữa?

“Cái này… Hoàn cảnh của chúng ta không giống nhau…”

Trung Huy tỏ vẻ xấu hổ, đáp lại một câu.

Sau một lúc, Trần Hữu Nghị đã cười đủ rồi, anh ta thuận miệng nói: “Cái này à, anh vẫn phải hỏi tôi thôi, tâm tư của phụ nữ chỉ có tôi hiểu rõ nhất.”

Khi anh ta nói những lời thề son sắt này, Phạm Nhật Minh hờ hững liếc nhìn anh ta một cái, cũng không hề phá đám.

“Thật ra dỗ con gái dễ lắm. Tôi dùng kinh nghiệm của bản thân mình tổng kết bốn chữ.” Trần Hữu Nghị trông có vẻ bí ẩn.

“Chữ gì?”

“Bám chặt không buông.”

Sau khi Trung Huy nghe thấy bốn chữ này xong thì không biết phải làm sao, bám chặt không buông? Đây là có ý gì?