Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 856




Chương 856

Giống như đang nhìn con kiến hèn mọn bị bắt trong lòng bàn tay.

Phạm Hoàng Anh cười nói: “Được, nếu cô muốn trở thành cô chủ nhà họ Phạm, tôi cho cô.”

Nghe vậy, trong ánh mắt Hà Thanh thoáng qua vẻ vui mừng.

Anh ta đồng ý?

Nhưng khi Hà Thanh đối mặt với đôi mắt lạnh nhạt của người đàn ông kia, hy vọng một lần nữa sáng lên của cô lại bị thực tế tàn nhẫn dập tắt.

Có thể tưởng tượng được cuộc sống về sau gả cho anh ta, chắc chắn anh ta sẽ không đối xử tốt với cô.

Hà Thanh cũng không lập tức trả lời. Hai người yên lặng, mắt đối mắt.

Lúc này, Phạm Hoàng Anh dường như lại không có vấn đề gì. Anh ta ta thả lỏng, thoải mái dựa vào giường, hai tay ôm trước ngực, thảnh thơi cười nói: “Sao vậy? Vừa rồi còn xin tôi cưới cô, giờ tôi đồng ý, cô lại không nói gì”

Một lúc sau, Hà Thanh từ từ ngồi dậy từ dưới đất, vuốt nếp nhăn trên quần áo.

Cô tỉnh táo mà kiên quyết: “Được, chúng ta kết hôn.”

Cứ coi như cuộc sống sau này là địa ngục, cô cũng không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể bước tiếp về phía trước. Hơn nữa, cô cũng không nghĩ là nếu thật sự chiến đấu, quả hồng mềm Phạm Hoàng Anh có thể thắng được cô.

Chỉ cần bước vào cửa nhà họ Phạm, cô không tin mình sẽ bị khống chế khắp nơi.

“Được.”

Khóe môi Phạm Hoàng Anh càng giương cao hơn, giọng nói càng lạnh hơn.

Đột nhiên, anh ta bước xuống giường, một tay kéo tay Hà Thanh, không quan tâm cô có đau không, trực tiếp bước ra khỏi phòng.

Bước chân người đàn ông vừa dài vừa vội, Hà Thanh đứng không vững, lảo đảo bước đi mà như bị kéo xuống tầng.

Lúc này, Phạm Thành đang ngồi trong phòng khách dưới tầng, hình như đang gọi điện thoại.

Liếc mắt đã thấy con trai mặc đồ ngủ, đi cùng còn có cả… Hà Thanh?

Ông cụ nhà họ Phạm vẫn còn ngồi trong phòng khách.

Phạm Hoàng Anh nhìn hai người bọn họ, giọng điệu cũng bớt cà lơ phất phơ một chút, nhưng đối với người lớn đang ngồi cũng không có mấy phần tôn trọng.

Anh ta lười biếng ngồi trên ghế sô pha thản nhiên nói: “Bố ông nội, con muốn cưới cô ấy.”

Lời nói của anh ta vừa rơi xuống, bầu không khí trong phòng khách lập tức yên lặng trong phút chốc, không, chính xác hơn phải nói là chết lặng đi.

Phạm Thành bên kia vẫn còn đang nghe điện thoại, cho đến khi có giọng nói từ bên kia truyền đến, ông mới chợt hoàn hồn, vội vàng nói: “Tôi sẽ gọi lại cho anh sau.”

Ông vừa cúp điện thoại, ông cụ nhà họ Phạm lên tiếng trước, nhưng ánh mắt lại rơi vào người Hà Thanh, coi mọi người xung quanh như không khí.

“Thanh, con có thật sự muốn kết hôn với Hoàng Anh không?”

Khuôn mặt ông cụ nhà họ Phạm đầy nghi ngờ bàng hoàng.

Không phải ông cố tình muốn coi thường cháu trai mình, mà thực ra, ông đã hiểu quá rõ lối sống thường ngày của Phạm Hoàng Anh và nhóm bạn xấu mà cháu ông chơi cùng.