Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 855




Chương 855

Lúc ông cụ nhắc đến Phạm Hoàng Anh thì giọng nói không lạnh không nhạt, nói chung là không có tình cảm gì cả. Từ trước đến nay trong nhà họ Phạm, Phạm Hoàng Anh đều không phải là đứa cháu nội được ông cụ nhà họ Phạm yêu chiều. Thành thực mà nói, nếu Phạm Hoàng Anh không phải là con trai của Phạm Thành thì chắc chắn ông cụ nhà họ Phạm sẽ không thích đứa cháu trai này của mình một chút nào đâu.

Lúc còn trẻ, ông cụ nhà họ Phạm đã từng đi lính nên trong người vẫn còn giữ tính cách cứng rắn và kiên cường của một quân nhân, thế nên tất nhiên là ông cụ cũng sẽ thích những người có tính cách như thế chứ không phải những người giống như Phạm Hoàng Anh, cơ thể thì gầy gò ốm yếu lại còn vô tích sự, cả ngày chẳng làm nên trò trống gì ngoài việc hết ăn lại ngủ, lười biếng theo cái thói của một đứa con nhà giàu.

Thêm vào đó, mặc dù Phạm Hoàng Anh đúng là cháu trai của mình nhưng chẳng hiểu tại sao mà khi ông cụ nhà họ Phạm nhìn vào ánh mắt của anh ta thì ông cụ lại có cảm giác rằng đứa cháu này của mình có những suy nghĩ không chính đáng, không phù hợp, thế nên tất nhiên là ông cụ sẽ không thích anh ta rồi.

Ngày trước, gần như sự bất công mà ông cụ nhà họ Phạm dành cho Phạm Nhật Minh được thể hiện hết lên mặt nhưng sau khi Phạm Thành gây xích mích để chia rẽ thì dù ông cụ rất đau lòng vì Phạm Nhật Minh nhưng cuối cùng ông cụ vẫn vì tình riêng mà không đành lòng đày ải đứa cháu trai này của mình.

“Đồ điếm!”

Phạm Hoàng Anh chợt buông cổ tay cô, giơ tay vung xuống mặt cô.

Hà Thanh bị đánh ngã sõng soài nằm dưới đất, gò má nửa mặt bên trái sưng lên.

“Cô rẻ tiền như vậy sao? Không phải muốn gả cho tôi à?”

Phạm Hoàng Anh đương nhiên không muốn chuyện bản thân bất lực truyền khắp cả nước, khi đó không chỉ anh ta mất mặt, mà bố anh ta cũng biết chuyện này. Nếu bố anh ta biết thì…

Người nhà đã rất thất vọng với anh ta, nếu anh ta còn không có khả năng sinh ra người thừa kế, lúc đó ông nội chắc chắn sẽ đem gia sản cho Phạm Nhật Minh.

Vậy thì ba sẽ đánh chết anh ta.

Đối với sự máu lạnh của Phạm Thành, Phạm Hoàng Anh hoàn toàn không nghi ngờ, dù cho hai người có quan hệ máu mủ.

Hà Thanh vất vả lắm mới hoàn hồn. Cô che nửa trái mặt, dù bị đánh khiến cô vô cùng xấu hổ, nhưng vì cuộc sống sau này, hoặc cũng là vì kìm nén tức giận, cô nói với giọng hòa nhã nhất có thể.

“Dù có mắng tôi thế nào đi nữa cũng vô ích, chỉ có cách cưới tôi mới có thể tiếp tục bảo vệ bí mật của anh.”

“Cô!”

Phạm Hoàng Anh một lần nữa bị cô chọc phát cáu, gương mặt đổ bừng.

Nhưng anh ta nhíu mày, nghĩ thế nào cũng không muốn thương lượng.

Anh ta còn chưa chơi đủ, dựa vào đâu mà muốn tìm một người quan tâm tới mình, chỉ càng không thoải mái? Hơn nữa, người phụ nữ khác thì không sao, còn người phụ nữ trước mặt này dám dũng cảm dùng bệnh kín uy hiếp anh ta, đồng nghĩa với trong tâm trí Phạm Hoàng Anh, hành động của Hà Thanh vĩnh viễn xứng đáng bị tử hình.

Bây giờ, trong đầu anh ta chỉ có một suy nghĩ, làm thế nào mới hành hạ được người phụ nữ hạ tiện này.

Đột nhiên, một ý nghĩ lướt qua trong đầu anh ta.

Phạm Hoàng Anh thay đổi thái độ phiền muộn giận dữ lúc nãy, thậm chí còn nở nụ cười, chỉ là nụ cười này hoàn toàn không có chút vui vẻ nào.

Anh ta ngồi trên giường, cao cao tại thượng quan sát người phụ nữ dưới mặt đất.