Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 852




Chương 852

Nguyễn Khánh Linh nghe thấy lời anh, lúc này cũng không tức giận nữa, cô lại có chút hoảng hốt, sau đó lại hồi tưởng lại thái độ mình đối với người đàn ông hai ngày nay, không lâu sau, vẻ mặt cô liền có chút ăn năn.

Hình như, mấy ngày nay cô chăm chỉ viết sách, thực sự là không nói được mấy câu với Phạm Nhật Minh.

Con người cô có một thói xấu, chính là mỗi khi nghiêm túc làm việc, sẽ không qua tâm đến bất cứ ai bất cứ chuyện gì xung quanh, điều này, trước đây Lăng Huyền cũng nhắc nhở cô mấy lần.

Nhưng mà Nguyễn Khánh Linh lại không sửa được.

Cô nghĩ đến hóa ta mấy ngày nay Phạm Nhật Minh khó chịu như vậy, trong lòng cô lại càng áy náy, một chút không thoải mái vừa nãy, sớm đã tan thành mây khói rồi.

Giọng nói cô nhỏ lại, xin lỗi, “Xin lỗi, em không nghĩ đến… vừa nãy em không nên tức giận với anh…”

Làm sao mà Phạm Nhật Minh lại thực sự so đo với cô được, nhưng mà lâu lắm không được thân mật với cô vợ nhỏ, thực sự là tim ngứa ngáy đến khó chịu, vì vậy hôm nay mới cố ý làm như vậy.

Anh đưa mắt mình đến gần mặt người phụ nữ rồi hôn xuống, cười nói, “Vậy hôn anh một cái đi, anh tha thứ cho em.”

Chụt.

Nguyễn Khánh Linh rất sảng khoái, hôn một chụt lên mặt người đàn ông.

Cảm giác mềm mại trên mặt, nháy mắt đã làm cho Phạm Nhật Minh cảm thấy, đây là mình đang ăn bánh vẽ rồi.

Anh nâng cằm người phụ nữ lên, trong mắt tràn đầy dục vọng, giọng nói khàn khàn gợi cảm, “Khánh Linh, cho anh?”

Nguyễn Khánh Linh cảm thấy có cái gì đó cứng cứng dưới váy của cô.

Nháy mắt khuôn mặt cô liền đỏ ửng, khẽ gật đầu, sau đó liền không dám nhìn thằng vào người đàn ông.

Hầu như là ngay lập tức, Phạm Nhật Minh liền ôm người phụ nữ lên, đi nhanh lên phòng ngủ.

Sau khi Phạm Nhật Minh và Nguyễn Khánh Linh trao đổi “thấu tình đạo lý” với nhau xong thì cuối cùng Nguyễn Khánh Linh cũng không đâm đầu vào sáng tác nữa, huống hồ gì phần khó nhất của cuốn sách mới cũng đã được hoàn thành rồi. Thế nên viết phần sau cũng dễ hơn nhiều.

Chiều hôm đó, ý chí của Nguyễn Khánh Linh sục sôi hừng hực mà bước vào phòng đọc sách.

Đúng lúc Phạm Nhật Minh đang định gọi điện thoại nhưng khi thấy Nguyễn Khánh Linh đi vào nên dĩ nhiên là anh sẽ bỏ điện thoại di động xuống mà nói chuyện với vợ mình rồi.

Nguyễn Khánh Linh mặc một chiếc áo len hở cổ rộng rãi cùng một chiếc quần legging màu xám tro ôm lấy đôi chân thon dài thẳng tắp. Trên mặt cô ẩn hiện một nụ cười, cô đứng trước mặt Phạm Nhật Minh mà hỏi: “Tối nay anh có chuyện gì hả?”

Đúng là tối nay anh có chuyện cần làm nhưng cũng không quan trọng lắm. Thế nên anh lắc đầu rất nhanh rồi vươn tay ôm lấy người phụ nữ trước mặt, kéo cô ngồi lên đùi mình.

Anh nhận ra ràng càng ngày mình càng thích cảm giác được ôm cô như thể có ôm bao nhiêu cũng không đủ vậy. Cô gái nhỏ mềm mại và mảnh mai trong vòng tay đang nhìn anh bằng ánh mắt long lanh sáng ngời.

“Vậy chúng mình đi siêu thị đi anh? Ngày mai chúng ta không làm phiền dì nữa, em nấu cơm cho anh ăn nhé?”

Khóe miệng của Phạm Nhật Minh khẽ cong lên, anh cười rồi nhéo chóp mũi của cô một cái: “Đại văn hào của anh viết xong rồi hả? Sao tự nhiên em lại có thời gian rảnh mà nấu cơm cho anh thế?”