Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 847




Chương 847

Cô suýt thì quên mất, Phạm Nhật Minh đến tham gia cuộc họp này, chắc chắn là để bàn chuyện làm ăn.

Vừa đúng lúc, cô còn muốn đi đến nhà sách mua sách, vẫn là đi trước đi, không làm phiền anh nữa.

Vì vậy, Nguyễn Khánh Linh chủ động nói với Phạm Nhật Minh: “Vậy em đi trước đây, anh cứ bận tiếp đi.”

Phạm Nhật Minh cũng không giữ cô lại, chỉ căn dặn: “Lúc muốn về nhà thì gọi điện cho anh, anh đến đón em.”

“Được.”

Nguyễn Khánh Linh cười rồi đồng ý, sau đó đội mũ lên rồi rời đi.

Cô đi ra khỏi khách sạn, tùy tiện đi đến một nhà sách ở vùng lân cận.

Vốn dĩ lần này Nguyễn Khánh Linh ra ngoài để mua một ít tài liệu, gần đây cô đang viết một quyển sách mới, nhưng khi cô vừa mới bắt đầu thì phát hiện có liên quan đến một số tranh cãi về lịch sử cổ đại, thế là cô dứt khoát ra bên ngoài mua sách về, từ từ nghiên cứu rồi lại viết tiếp.

Quy mô của tiệm sách này không nhỏ, có thể gọi là thành sách

Cuốn sách Nguyễn Khánh Linh muốn tìm ở tầng bốn, cũng chính là tầng cao nhất, cô đi lên cầu thang, vừa liếc mắt đã nhìn thấy phần lịch sử Việt Nam, cô đi qua, bắt đầu nghiên cứu về mấy cuốn sách lịch sử.

Đột nhiên, ánh mắt của Nguyễn Khánh Linh dừng trên một quyển sách.

Đó chính là quyển sách cô muốn tìm, cô vừa mới vươn tay đụng tới bìa quyển sách thì cũng có một bàn tay khác cũng đặt lên trên quyển sách.

Nguyễn Khánh Linh quay đầu nhìn lại, kết quả là sững sờ tại chỗ, cả người giống như bị điểm huyệt, đứng nguyên tại chỗ, không nhúc nhích.

Người kia giống như không ngờ là cô sẽ có phản ứng như vậy, có chút mất tự nhiên, ho một tiếng, hỏi: “Thưa cô, cô cũng muốn mua quyển sách này sao?”

Lúc này Nguyễn Khánh Linh vẫn còn ở trong kinh ngạc.

Có khả năng người khác không biết người đàn ông ở trước mắt này, nhưng cô thì biết, trăm phần trăm biết! Có thể nói, không một tác giả nào là không biết người đàn ông này, thậm chí có nhiều người còn coi anh ta là thần thoại của giới viết văn.

Không chỉ có như thể, anh ta còn là tổng biết tập nổi danh khắp cả nước, thậm chí là toàn cầu, những người trải qua sự chỉ bảo của anh ta, sách từ trong nhà xuất bản của anh ta bán ra đều có lượng tiêu thụ ít nhất hơn một triệu.

Cho nên, đồng thời anh ta cũng là thần thoại trong giới xuất bản.

Mà bây giờ, cô lại có thể tình cờ gặp nhân vật giống như thần này ở đây, làm sao Nguyễn Khánh Linh có thể không kích động được?

“Anh… Anh chính là ngài Tô Chiết sao?”

Nguyễn Khánh Linh run giọng hỏi, cô có chút khẩn trương quên mất không trả lời vấn đề của người kia.

Tô Chiết hơi ngạc nhiên khi thấy cô có thể nhận ra mình, nhưng cũng không kinh ngạc lắm.

Anh ta không ngạc nhiên, trên mặt mang theo nụ cười khiến người ta thoải mái, gật đầu nói: “Ừm, là tôi.”

Ngay sau đó, anh ta hỏi ngược lại: “Cô viết sách sao?”

“Vâng!”

Nguyễn Khánh Linh cực kỳ vui mừng khi gặp được thần tượng, hoai hức nhìn idol ở trước mặt, giữa lông mày giản dị sạch sẽ, khiến cho ngời ta sinh ấn tượng tốt.