Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 843




Chương 843

Phạm Nhật Minh vừa lạnh lùng vừa mang vẻ cuốn hút mê người trong lời nói, trong nháy mắt không gian lặng như tờ. Lập tức mọi người lại xì xì xào xào bùng lên như muốn nổ tung.

Chủ đề được bàn tán dữ dội nhất chính là sự tò mò về thân phận của Phạm Nhật Minh.

Thậm chí có nhiều người nổi tiếng thầm ấn tượng bởi khí chất có một không hai của anh.

Người đàn ông này cũng quá khí phách rồi đấy chứ? Vậy mà có thể không hề cố kỵ nói ra những lời này, hơn nữa lúc anh nói lời này cho người ta một cảm giác rằng người đàn ông này quả thật có thể làm được đến cùng, mà không phải nói ngoa nói phét.

Liễu Sang bị anh mỉa mai không nương tay mà tức đến đỏ bừng hết cả mặt.

Anh ta lại dám sỉ nhục mình!

Lúc Liễu Sang tức giận đến mức không nói nên lời thì ban tổ chức không dễ gì đã chen được vào đám đông.

Kết quả anh ta nhìn thấy người đàn ông to lớn ở giữa đang ôm người phụ nữ nhỏ nhắn trong tay, ánh mắt rất lạnh lẽo.

Tín nhiệm!

Ban tổ chức thật nuốn mắng người, mọi người có mặt có lẽ đều không biết thân phận của Phạm Nhật Minh nhưng anh ta thì rất rõ ràng, tuyệt đối không được ai xúc phạm đến ông chủ này…

Hơn nữa vợ của anh ấy còn nổi tiếng khắp cả nước…

Phạm Nhật Minh nhìn biểu cảm của người tổ chức như vừa ăn phải thứ gì đó rác rưởi, anh vẫn bình tĩnh như mọi khi nhưng giọng điệu thì lạnh lùng: “Không ngờ buổi họp báo của anh lại hoành tráng như vậy? Ngay cả vợ tôi cũng không vào được? Vậy không phải tôi cũng nên rời đi hay sao?”

Biếu cảm của người tổ chức đột ngột thay đổi, anh ta vội vàng bước tới và nói với một nụ cười: “Đừng đừng đừng, anh Nhật Minh không thể đi được. Cô chủ là khách quý của chúng tôi làm sao có thể không vào được? Bọn họ nhất định đã phạm sai lầm, tôi thay mặt họ xin lỗi ngài.”

Nghe người tổ chức nói vậy tất cả mọi người trong hội trường đều nhìn Phạm Nhật Minh bằng ánh mắt ngưỡng mộ và ai cũng muốn đoán xem rốt cuộc lai lịch của người đàn ông này là gì mà người tổ chức phải hạ giọng để xin lỗi anh ấy?

Nhìn thoáng qua về địa vị.

Tuy nhiên ngay cả như vậy cũng không dễ dàng xoa dịu được sự tức giận của Phạm Nhật Minh.

Anh lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt, mím môi rồi nở một nụ cười nhưng nụ cười này thật khiến người ta cảm thấy lạnh sống lưng.

Người tổ chức hiểu ý anh.

Anh ta quay đầu không chút do dự nói với Liễu Sang: “Cô Sang hãy mau xin lỗi anh Nhật Minh đi.”

Liễu Sang không ngờ anh ta lại dám nói như vậy.

Cô ta kiêu ngạo như vậy mà lại bị người khác yêu cầu xin lỗi trực tiếp như thế này, mặt mũi bị xúc phạm ghê gớm thì làm sao mà xin lỗi được.

Liễu Sang ngửa cô lên mắng chửi: “Anh bị bệnh à? Bố tôi là ai mà anh còn không biết sao? Anh bắt tôi phải xin lỗi cái đồ rác rưởi đấy ư? Nằm mơ đi!”

Bộ dạng mắng chửi người lúc này trông thật thô tục, không có chút nào giống một cô chủ cả.

Nghe vậy người tổ chức liền nhíu mày, ngoại trừ Phạm Nhật Minh, anh ta cũng không còn thấy sợ ai nữa và cũng không thể chịu đựng được người phụ nữ không nói đạo lý đè đầu mình được.