Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 841




Chương 841

Cô ta tức giận đến nỗi cả người run rẩy, lúc đang muốn đuổi theo thì nhìn thấy một cô gái cách đó không xa đang bị nhân viên phục vụ ngăn cản lại, hình như cô ta đang muốn vào trong nhưng không được đi vào.

Cô gái đó đội mũ lưỡi trai màu đen, quần áo trên người ăn mặc cũng rất thoải mái, bên trong mặc áo len rồi bên ngoài khoác một cái áo dài rộng, quần tây bút chì màu đen ôm lấy bắp chân thẳng thon dài, chân mang đôi giày đi trên tuyết màu nâu nhạt, khác hẳn với những người bên trong ăn mặc nghiêm túc.

Liễu Sang liếc mắt một cái, không định để ý tới. Cô gái đó không đáng để ý, chắc chắn lại là những người không biết tự lượng sức mình muốn trà trộn vào buổi họp báo, không có gì hay đáng để chú ý cả. Chuyện quan trọng nhất với cô ta bây giờ là tìm được Phạm Nhật Minh để sỉ nhục lại anh cho đã đời!

Liễu Sang đang định đi thì nghe thấy một âm thanh véo von vui tai vang lên: “Chị gái, có thể giúp tôi một việc được không?”

Mũi chân Liễu Sang dừng lại, sau đó chầm chậm quay đầu lại nhìn cô gái vừa lúc nãy, ánh mắt có chút khinh thường và bất ngờ, cô ta chỉ vào mình và hỏi: “Cô đang nhờ tôi giúp đỡ á?”

“Đúng vậy.”

Cô gái đó đi về hướng cô ta, đúng lúc hai người chạm mắt nhau.

Gương mặt cô gái kia mộc mạc thuần khiết, không trang điểm, nhưng cả khuôn mặt nhỏ nhắn đơn thuần không thể tưởng tượng nổi, có thêm mũ lưỡi trai trên đầu làm nền càng làm lộ ra gương mặt đẹp đẽ tinh tế ấy, đẹp không chịu được, nhưng cũng rất nhẹ nhàng thanh nhã.

Đều là con gái với nhau, khi nhìn thấy một người con gái khác xinh đẹp hơn mình bỗng nổi lên lòng đố kỵ khó hiểu, đặc biệt lại là kiểu con gái vốn đã xinh đẹp còn kiêu căng ngạo mạn như Liễu Sang. Bây giờ cô ta ngược lại cũng không vội vã đi tìm Phạm Nhật Minh nữa, được dịp đem những bực tức vừa rồi giận cá chém thớt san sẻ cho cô gái này một chút.

Liễu Sang tươi cười đi về phía cô gái. Người đó chính là Nguyễn Khánh Linh.

Cô ấy mới vừa gửi vị trí của mình cho Phạm Nhật Minh, kết quả anh nói mình cũng ngay gần đây, thế nào cũng phải để cô ấy đến đó một chuyến, còn nói là có việc.

Ai mà biết được, cô ấy mới vừa vào đã bị nhân viên phục vụ ngăn ở cổng rồi, nói là không có giấy lưu hành nội bộ không được vào.

Điện thoại di động của Nguyễn Khánh Linh cũng sắp hết pin sập nguồn rồi, cô ấy đợi lát nữa còn phải đi đến nhà sách nên muốn giữa pin một chút, vì thế định tìm luôn một người nào đó xin một cuộc điện thoại gọi cho Phạm Nhật Minh.

Vừa khéo trông thấy một cô gái mặc lễ phục cách đó không xa đang mỉm cười đi vào, trong lòng Nguyễn Khánh Linh thầm mừng, còn tưởng rằng cô ta là muốn giúp mình bèn nói: “Xin chào, phiền cô tìm Phạm Nhật Minh giúp tôi một chút được không?”

Nghe vậy, nụ cười trên mặt Liễu Sang đông cứng lại.

Phạm Nhật Minh?

Cô gái này còn quen biết Phạm Nhật Minh sao?

Nhưng cô ta nhìn từ trên xuống dưới cô gái trước mắt đây vẫn cảm thấy không có khả năng lắm, cô gái này xinh thì đúng là xinh nhưng ăn mặc tùy ý lại còn dáng vẻ quê mùa lỗi thời, làm sao có thể quen biết anh được chứ?

Thế là cô ta liền cười, hỏi câu kiểu dở người: “Cô biết anh ta à? Không phải là nói bừa một cái tên rồi thừa cơ nước đục thả câu để đi vào đấy chứ?”