Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 829




Chương 829

Cô ấy nhất thời cảm thấy đầu óc mình không dùng được, cô ấy nhìn cậu học sinh ngây thơ non nớt trước mặt, đang đầy mong đợi nhìn cô ấy, trong đầu Lăng Huyền không tìm được từ ngữ thích hợp nào để từ chối cậu ta.

Mà học sinh nam kia, có lẽ là bởi vì Lăng Huyền im lặng đã cho cậu ta thêm hy vọng.

Lá gan của cậu ta càng lớn hơn.

Cậu ta tiếp tục nói: “Cô Lăng Huyền, ngay từ lần đầu tiên cô dạy chúng em, em đã thích cô rồi, em chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một người trẻ tuổi nhưng lại có khí chất của giáo viên như vậy, hơn nữa, em còn biết, cô cũng vừa mới tốt nghiệp đại học năm nay, thật ra chúng ta cũng không chênh lệch nhau mấy tuổi, Lăng Huyền…..”

Học sinh nam kia càng nói càng kích động, thậm chí cậu ta còn muốn kéo tay Lăng Huyền.

Đột nhiên, có một đôi tay khác xuất hiện, đẩy học sinh nam kia sang một bên.

Cậu ta không kịp phòng bị, bị đẩy lùi về sau vài bước.

“Anh là ai?”

Học sinh nam kia rất tức giận, lớn giọng chất vấn.

Lúc này, ánh mắt của Lăng Huyền cũng rơi vào người đàn ông không biết từ đâu chui ra, hai con ngươi của cô ấy co rút lại, không hiểu sao lại không tiến lên ngăn cản hai người.

Trần Hữu Nghị bị một thằng nhóc rống vào mặt, anh ta càng thêm khó chịu.

Làm cái gì? Lông của thằng nhóc này còn chưa đủ dài đâu,thế mà dám muốn đoạt phụ nữ với anh ta? Ăn gan hùm mật gấu à?”

Trần Hữu Nghị xắn tay áo, bộ dáng cà phất cà phơ không giống bình thường, rất vô lại, khác với vẻ ngây thơ trên người học sinh, trên người anh ta mang theo mấy phần quyến rũ và thâm trầm của một người đàn ông trưởng thành.

“Tôi là người đàn ông của cô ấy, cậu còn muốn nói gì nữa? Hử?”

Tiếng hử cuối câu của người đàn ông còn được đặc biệt nâng cao lên, mang theo vẻ uy hiếp.

Nghe vậy, học sinh nam kia sửng sốt mấy giây.

Thế nhưng, khi ánh mắt cậu ta nhìn về phía Lăng Huyền một lần nữa, trong ánh mắt hiện lên vẻ kiên định.

Cậu ta nói: “Hai người vẫn còn chưa có kết hôn, như vậy tôi vẫn còn cơ hội, chỉ cần Lăng Huyền không từ chối tôi….”

“Ồ, nhóc con, cậu kiêu ngạo như vậy sao?”

Trần Hữu Nghị cười càng thêm nguy hiểm.

Học sinh kia bị khí chất của anh at làm cho hơi sợ hãi, nhưng mà vì tình yêu, cậu ta vẫn ưỡn thẳng sống lưng, chắn ở trước mặt Lăng Huyền, nói.

“Lăng Huyền, cô đừng sợ, bố em là bí thư, đi với em, em nhất định có thể bảo vệ cô!”

Nghe vậy, nụ cười của Trần Hữu Nghị dần lạnh xuống.

Biểu cảm của anh ta như trộn lẫn với vụn băng, loại biểu cảm này rất ít khi xuất hiện trên vẻ mặt của anh ta, trừ khi anh ta định tiêu diệt một ai đó….

“Nhóc con, cậu rất ngông cuồng nha.”

Trần Hữu Nghị mỉm cười, trong ánh mắt lộ ra ý lạnh thấu xương.

Lăng Huyền cũng bị học sinh nam này là cho kinh ngạc.