Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 817




Chương 817

Lâm Đỗ Nhã dụi mắt một cái, sau khi nhìn lại thì bắt gặp một ánh mắt khác.

Cô ấy không nói gì, người đàn ông đứng ở cửa cũng không nói gì.

Ngón tay của Lâm Đỗ Nhã đặt lên tấm thảm dê nhung, cảm thấy rất xấu hổ, bị anh ấy nghe thấy hết những lời kia.

Trung Huy đứng ở cửa, sự bình tĩnh ở đáy lòng của anh ấy đã bị đánh vỡ.

Tìm chết?

Tại sao cô ấy lại muốn tìm chết?

Anh ấy nghĩ mãi mà không rõ.

Thế nhưng mà, rõ ràng nhìn cô ấy vẫn rất bình thường, hơn nữa muốn cái gì có cái đó, không bị áp lực kinh tế, tại sao lại muốn tìm cái chết chứ?

Trung Huy đề sự nghi ngờ ở đáy lòng lại, giả vờ như không nghe thấy gì, trả chi phiếu lại cho Lâm Đỗ Nhã.

“Trả cái này lại cho cô.”

Khi anh ấy nói điều này, giọng nói của Trung Huy không còn lạnh lùng như lúc trước nữa.

Anh ấy đưa chi phiếu đến trước mặt Lâm Đỗ Nhã.

Lâm Đỗ Nhã nhìn tấm chi phiếu kia, rồi lại nhìn Trung Huy, cô ấy phát hiện trên mặt người đàn ông không có chút động lòng hay một chút dục vọng đối với tiền bạc.

Hai mắt cô ấy đỏ lên, người đàn ông trước mặt này không khỏi khiến cô ấy nhớ đến một người.

Mà người kia, đã không biết bao nhiêu lần xuất hiện trong giấc mộng của cô ấy, đã từng, xuất hiện trong khía cạnh cuộc sống của cô ấy, thế nhưng là người kia lại đột nhiên biến mất, thậm chí không cho cô ấy một chút cơ hội để thích nghi.

Bọn họ ở bên nhau rất lâu, anh ấy xuất thân từ một gia đình gia giáo, luôn luôn ôn tồn lễ độ, đẹp trai cơ trí, khi cô với anh ấy ở bên nhau, bọn họ luôn được mọi người tán dương.

Trai tài gái sắc, trời sinh một đôi.

Cô ấy với anh ấy đã đính hôn, nhưng mà vào ngày trước khi làm đám cưới, khi kiểm tra sức khỏe, anh ấy bị phát hiện là ung thư não giai đoạn cuối, thậm chó không có sự chuẩn bị nào, bệnh tình của anh ấy nhanh chóng chuẩn biến xấu, chỉ ba tháng sau là anh ấy đã qua đời.

Sau một tháng kể từ khi anh ấy mất, Lâm Đỗ Nhã đã nhiều lần muốn đi theo anh ấy, cô ấy đã thử qua rất nhiều phương thức tự sát, nhưng lần nào cũng được cứu trở về.

Về sau, cô ấy dần dần trở nên chết lặng, dứt khoát chôn giấu anh ấy ở một nơi sâu thẳm nhất trong lòng, cô ấy không ngừng cùng bạn bè ra ngoài ăn chơi, uống rượu, bay lắc….

Thể nhưng những người ia sở dĩ chơi với cô ấy.

Chẳng qua là do ham nhà cô ấy có tiền, mỗi lần tụ hợp đều là cô ấy bỏ tiền túi.

Cho chơi theo cô, bọn họ có thể ăn uống chùa, đây chính là mục đích của bọn họ.

Lâm Đỗ Nhã rất khó chịu đối với bọn họ, nhưng cô ấy lại cần sự náo nhiệt kia để làm tê liệt bản thân.

Nhưng hôm nay, khi gặp người đàn ông này, cô ấy đã tự móc ký ức ở sâu nhất của mình lên.

Cô ấy không thể phủ nhận, người đàn ông trước mặt này rất chính trực, không hề lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, thậm chí còn không chịu tiếp nhận tâm ý cảm ơn của cô ấy,