Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 816




Chương 816

Trung Huy nhìn đôi mắt tràn đầy tò mò của Lâm Đỗ Nhã, bình tĩnh nói: “Không có gì, tôi phải đi rồi.”

Tối hôm qua anh ấy đã bị cô ấy quấy rối cả tối, bây giờ khó khăn lắm cô ấy mới tỉnh táo, cuối cùng anh ấy có thể rời đi rồi, thế là người đàn ông nhanh chân chạy vào trong phòng, khoác áo khoác của mình vào, chuẩn bị rời đi.

Lâm Đỗ Nhã vội vàng chạy theo, ở phía sau anh ấy hô: “Này, anh chờ một chút.”

Nghe vậy, Trung Huy dừng bước chân, quay đầu nhìn cô ấy.

Lúc này, trên mặt người phụ nữ kia nở một nụ cười: “Anh có thể dạy cho em không? Để em dùng phòng thân.”

Lúc này, trên mặt Trung Huy có chút lạnh lùng, anh ấy lạnh lùng cứng rắn từ chối: “Không được.”

Dứt lời, anh ấy lại nhấc chân đang định rời đi, nhưng Lâm Đỗ Nhã lại chạy tới, nắm lấy tay áo của anh ấy, không chịu để anh ấy rời đi, cảnh tượng giống hệt như tối hôm qua vậy.

“Tại sao lại không được?”

Lâm Đỗ Nhã muốn làm nũng nhưng lại bị Trung Huy kéo tay ra khỏi áo của anh ấy,

Anh ấy nhìn vào mắt của cô ấy, đáy mắt không chút gợn sóng, khiến lòng Lâm Đỗ Nhã từng chút lạnh xuống.

“Bởi vì, cô lại huyên náo.”

Lần này Trung Huy không còn chút lưu tình, sau khi kéo tay cô ấy ra xong thì quay đầu đi ra khỏi phòng, xuống tầng, lần này Lâm Đỗ Nhã không đuổi theo anh ấy nữa.

Anh ấy cũng không cho rằng người phụ nữ kia thật lòng muốn học, đó chỉ là hứng thú bất chợt của cô chủ nhà giàu mà thôi.

Tuy  nhiên, Trung Huy không biết rằng, sau khi anh ấy rời đi xong, người mà anh ấy cho rằng là cô chủ nhà giàu cả người giống như mất hết sức lực, lập tức ngồi chồm hổm trên sàn nhà, nụ cười trên mặt có một chút đắng chát.

Hốc mắt cô ấy đỏ ửng, trong miệng lẩm bẩm nói: “Em biết em hồ nháo, thế nhưng em phải làm cái gì bây giờ? Em thật sự không biết nên sống sót như thế nào.”

Trung Huy vừa ngồi vào xe, lúc sờ vào túi tìm chìa khóa thì đột nhiên nhíu mày, sau đó đem vật thể lạ từ trong túi ra.

Là một tờ chi phiếu.

Mười bảy tỷ năm trăm triệu đồng.

Anh ấy không cần nghĩ cũng biết, nhất định là do người phụ nữ kia trộm nhét vào trong túi.

Này, đúng là người có tiền, tùy tiện ra tay chính là mười một chữ số.

Lúc này, Trung Huy càng thêm củng cố nhận biết về người phụ nữ đó.

Chính là một cô chủ nhà giàu nhiều tiền không có chỗ đốt.

Anh ấy cầm chi phiếu trong tay, mở cửa xe ra, một lần nữa trở về trong phong của Lâm Đỗ Nhã.

Cửa phòng mở một nửa, vừa nãy lúc anh ấy đi ra vẫn chưa đóng lại.

Anh ấy đứng ở cửa, đang định đẩy cửa ra thì nghe thấy bên trong có tiếng phụ nữ đang nói chuyện điện thoại.

“Tôi không sao, yên tâm, không đi tìm chết đâu.”

Giọng của người phụ nữ khác hoàn toàn với vừa nãy khi nói chuyện với anh ấy, mang theo chút lạnh lẽo xa cách giống như băng tuyết.

Sau khi cô ấy snois xong câu đó thì cúp điện thoại.