Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 803




Chương 803

Cô vội vàng lắc đầu, cười nói: “Không có gì không có gì.”

Lúc này, Nguyễn Khánh Linh đứng lên đi vào nhà vệ sinh một lát, kết quả lúc đi ra thì nhìn thấy ánh mắt Trần Hữu Nghị đầy u oán mà đứng trước cửa, cô bị dọa giật thót: “Anh làm gì thế hả?”

Chỉ thấy người đàn ông nói: “Cô nhìn thấy chưa? Lúc nãy cô ấy còn không thèm nhìn tôi.”

“…Nhìn thấy rồi.”

“Làm sao giờ?”

Trần Hữu Nghị cau mày hỏi.

Hai ngày nay anh ta cố chịu đựng mà không đi tìm Lăng Huyền, cảm giác thấy mình sắp điên rồi, anh ta điên cuồng mà nhớ lại đêm đó, mùi vị của người phụ nữ đó… vừa đẹp đẽ là vừa ngây thơ.

Cô ấy đối với anh ta mà nói giống như là chất gây nghiện, sau khi anh ta chạm qua một lần, liền không thể rời xa được nữa.

Nhưng mà, cứ hết lần này đến lần khác sau khi anh cảm nhận được hương vị mê người thì cô ấy lại chạy mất, việc này không khỏi làm cho tim anh ta bị dày vò.

Nhìn thấy bộ dạng của Trần Hữu Nghị, Nguyễn Khánh Linh vỗ vào bờ vai anh ta, an ủi nói: “Không sao, đợi lát chúng tôi sẽ chơi trò chơi, tôi giúp anh.”

“Được, cảm ơn cảm ơn.”

Trần Hữu Nghị và cô một trước một sau trở lại trước sân.

Lúc này mấy người kia, có những người đã uống rượu rồi, không khí trong sân lại càng sôi động hơn.

Lúc này, Nguyễn Khánh Linh đề nghị nói: “Chúng ta chơi trò chơi đi?”

“Được! Chơi!”

Lăng Huyền là người đầu tiên phụ họa cho cô, Mia cũng thích chơi, cũng phụ họa theo.

Còn lại mấy người đàn ông, thái độ rất tùy ý, chơi thì chơi thôi.

Trò chơi vẫn là trò nói thật hay mạo hiểm cũ rích.

Bọn họ đặt một chiếc bình rượu rỗng ở giữa bàn dài, sau đó bắt đầu xoay.

Xoay đến ai, người đó phải lựa chọn.

Nhưng mà, Nguyễn Khánh Linh đã sửa lại quy tắc một chút, người chịu trách nhiệm xoay bình, có thể quyết định người bị chỉ tới phải chơi mạo hiểm như thế nào.

Rất nhanh, trò chơi đã bắt đầu.

Mấy vòng đầu vẫn rất bình thường, mọi người đều chọn nói thật.

Đến phiên Nguyễn Khánh Linh, cô cố ý khống chế lại lực, vừa vặn bình rượu nhắm thắng vào Lăng Huyền.

Cô cười hỏi: “Nói thật hay mạo hiểm đây?”

“Mạo hiểm.”

Lăng Huyền là một người thích chơi, tự nhiên muốn chơi kích thích hơn một chút, đương nhiên, cô ấy không ngờ rằng Nguyễn Khánh Linh và Trần Hữu Nghị là đồng bọn.

“Vậy cậu nhắm mắt lại trước đã, trên tay mọi người đều có một con số, từ một đến sáu, cậu tùy tiện đọc một số, lấy ngẫu nhiên một người, sau đó tớ sẽ nghĩ xem cho cậu mạo hiểm gì.”

“Được.”

Lăng Huyền không nghi ngờ có gian lận, sảng khoái mà nhắm mắt lại.