Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 733




Chương 733

“Em sờ bụng mình xem, còn muốn lên xe sao?”

Nguyễn Khánh Linh rầu rĩ, cau mày, thấp giọng hỏi: “Vậy bọn mình đi bộ về sao? Không phải rất xa sao?”

“Được chứ.”

Phạm Nhật Minh thản nhiên trả lời.

Anh vừa ôm Nguyễn Khánh Linh vừa chậm rãi, thong thả đi trên đường.

Đường phố Lâm Đồng ban đêm cũng không phồn hoa như Hải Phòng. Xe cũng ít hơn. Đèn đường mờ mờ nhạt nhạt, cảm giác rất ấm áp, mang theo một chút hương vị yên tĩnh của thời gian.

Đây là lần đầu tiên, Nguyễn Khánh Linh và Phạm Nhật Minh đi tản bộ vào ban đêm.

Trên thực tế, Phạm Nhật Minh nói gì cũng không sai, hai người đã đi bộ gần nửa giờ. Thực ra đi được khoảng 10 phút, Nguyễn Khánh Linh liên tục kêu mệt, nói rằng cô không muốn đi nữa.

Phạm Nhật Minh không thể ôm cô mãi, nên đành buông cô ra, ngồi xổm trước mặt cô, nói: “Lên đi, anh cõng em.”

Nguyễn Khánh Linh nhìn chằm chằm anh một lúc lâu. Thực ra, cô vốn dĩ chỉ muốn Phạm Nhật Minh lái xe đưa mình trở về, nhưng cô không ngờ anh nói sẽ cõng mình.

“Lên đây, hay là tiếp tục đi?” Phạm Nhật Minh nói.

Nghe vậy, Nguyễn Khánh Linh không còn lựa chọn nào khác, đành phải leo lên trên lưng của anh.

Trong ấn tượng, Phạm Nhật Minh đã từng cõng mình, nhưng mà lần đó hai người vẫn chưa xác định quan hệ, cho nên lúc đó tay chân cô luống cuống, nhưng còn lần này, lúc cô dựa vào lưng của người đàn ông, cảm giác lại hoàn toàn khác với lần trước.

Thứ duy nhất không thay đổi, là sự yên tâm khi ở trên lưng của anh.

Nguyễn Khánh Linh lén lút cong khóe miệng lên, hỏi: “Em có nặng không?”

Một lát sau Phạm Nhật Minh gật gật đầu: “Ừm, nặng quá đi.”

“Anh… Đâu có nặng như vậy đâu.”

Nguyễn Khánh Linh thật sự không ngờ anh lại nói như vậy, là một cô gái mà bị một người đàn ông nói như thế này, kiểu gì cũng cảm thấy thật mất mặt, cho nên, lúc này cô lập tức đánh vào bả vai của Phạm Nhật Minh, có chút tức giận nói: “Vậy anh thả em xuống đi.”

Phạm Nhật Minh đột nhiên mỉm cười, vỗ tay chân đang lộn xộn của cô, nói: “Được rồi, em không có nặng chút nào, đừng nhúc nhích nữa, cẩn thận bị ngã xuống đấy.”

“Như vậy còn nghe được.”

Nguyễn Khánh Linh nhỏ giọng lẩm bẩm, cô hài lòng với Phạm Nhật Minh, lúc này mới yên phận lại.

Về đến nhà, Nguyễn Khánh Linh hét lên một tiếng, nằm trên ghế sô pha một hồi, sau đó lại đứng lên, không biết đang muốn tìm cái gì mà cứ đi tới đi lui khắp cả phòng khách.

Phạm Nhật Minh nhìn cô một hồi, vẫn không nhìn ra được cô muốn làm gì, dứt khoát hỏi thẳng: “Em đang làm gì vậy?”

“Tìm thuốc, có thuốc tiêu hóa gì hay không?”

Nguyễn Khánh Linh vừa mới đi ra từ trong phòng bếp, thuận tiện hỏi luôn, vừa rồi cô tìm hết một vòng cũng không tìm được thuốc.

Phạm Nhật Minh mỉm cười, phất tay ra hiệu cô đến đây.