Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 669




Chương 669

Nếu sau khi thật sự rời khỏi đây còn không biết anh sẽ nghĩ về cô nhiều như thế nào?

Phạm Nhật Minh nhịn không được lại hôn cô, từng chút từng chút phác họa bờ môi xinh đẹp của đối phương.

Có thể là biết ngày mai anh sẽ đi cho nên Khánh Linh cũng không né tránh, thậm chí cô còn chủ động hùa theo động tác của Nhật Minh, bởi vì kỹ năng hôn non nớt và ngây ngô của cô càng thêm trêu chọc Phạm Nhật Minh muốn ngừng mà không thể ngừng.

Một tay anh ôm lấy người cô bế cô lên và đi nhanh đến phòng ngủ trên lầu.

Bởi vì những lời của bác sĩ nói lần trước cho nên dù Phạm Nhật Minh có muốn Nguyễn Khánh Linh đến đâu, nhưng đến bước cuối cùng anh vẫn cố gắng kiềm chế, gắt gao ôm cô gái vào trong ngực, lồng ngực liên tục phập phồng do thở gấp.

Hai má của Nguyễn Khánh Linh nóng lên, hô hấp cũng có chút không thông.

Cuối cùng, Phạm Nhật Minh chỉ hôn lên hai má cô, vuốt nhẹ dọc theo lưng cô và nói: “Ngủ đi.”

“Ừ.”

Nguyễn Khánh Linh nhỏ giọng đáp lại, chẳng qua có thể bởi vì hai người sắp chia xa cho nên cả một đêm đều ngủ không ngon giấc, nhưng mà bọn họ cũng không lên tiếng, cứ trầm mặc mà ôm nhau ngủ.

Ngày hôm sau, lúc Phạm Nhật Minh mới vừa động đậy thì Nguyễn Khánh Linh cũng lập tức mở to mắt.

Chỉ là cô vẫn còn có chút mơ hồ nhưng vẫn muốn ngồi dậy.

Phạm Nhật Minh đau lòng thay cô, vì thế lập tức đè bả vai cô xuống, ôn nhu nói: “Ngủ thêm một lát đi.”

Nguyễn Khánh Linh hiếm có lúc không nghe theo lời anh nói, cũng không muốn tiếp tục nằm trên giường, cố chấp muốn đứng dậy: “Không được, hôm nay là ngày đầu tiên anh chuyển công tác, em phải tiễn anh ra sân bay.”

Phạm Nhật Minh nghe vậy thì bật cười, anh thật sự không có tài nào ngăn cản cô được, ngược lại còn xoay người ôm lấy cô, lấy quần áo cho cô mặc.

Sau khi đánh răng rửa mặt xong xuôi, rốt cuộc Nguyễn Khánh Linh cũng tỉnh táo hoàn toàn, lúc ngồi ở trên xe, cô mím chặt môi không nói gì cho dù Phạm Nhật Minh có trêu đùa cô như thế nào, cô là không có cách nào cười nổi.

Phạm Nhật Mình nhìn cô như vậy cực kỳ giống như một chú chó nhỏ sắp bị chủ nhân bỏ rơi.

Hiển nhiên là anh rất đau lòng, nhưng vì muốn báo thù cho bố mẹ, muốn đoạt lại tập đoàn nhà họ Phạm về tay mình, anh chỉ có thể lựa chọn rời đi mà thôi.

Tới sân bay, cách khoảng thời gian đăng ký và làm thủ tục còn hai tiếng nữa, Phạm Nhật Minh và Nguyễn Khánh Linh cùng vào phòng nghỉ VIP chờ đợi.

Cô tựa đầu vào lồng ngực của người đàn ông, cũng không biết đã thở dài lần thứ bao nhiêu.

Thật ra cô cũng không muốn như vậy chút nào, Phạm Nhật Minh phải rời đi cô cũng muốn là cho anh thoải mái mà đi, nhưng cho dù cô có cố gắng kiềm chế như thế nào đi nữa, vẫn là không thể kiểm soát được cảm xúc của chính mình, không sao nói rõ được sự buồn bực và khó chịu ở bên ngực trái.

Thậm chí cô còn không dám nhìn Phạm Nhật Minh, bởi vì chỉ cần vừa nhìn thôi, hốc mắt đã không tự chủ được mà đỏ lên.

Phạm Nhật Minh vuốt ve mái tóc của cô, nói chuyện rất chắc chắn: “Khánh Linh, sẽ không vượt quá một tháng, anh cam đoan với em, có được không?”

“Ừ.”

Nguyễn Khánh Linh ỉu xìu lên tiếng, sau đó tiếp tục bảo trì im lặng.

Hai người lặng lẽ ôm lấy nhau, thời gian xa nhau luôn tới đặc biệt nhanh, cách thời gian làm thủ tục chỉ còn bốn mươi phút là Phạm Nhật Minh phải đi rồi.

Trợ lý lại đây nhắc nhở.