Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 664




Chương 664

Phạm Nhật Minh không muốn so đo tính toán với Hà Thanh, nhưng không có nghĩa là hai người bọn họ sẽ không tính sổ cô ta.

Nhưng ở đây đông người như vậy, cho dù trong lòng họ căm ghét cô ta, bọn họ cũng sẽ giả bộ như không hề có chuyện gì.

“Hóa ra là cô, nhiều năm rồi không gặp, cô càng ngày càng xinh đẹp.”

Trần Hữu Nghị chủ động chào cô ta, còn Giang Đức ngồi bên cạnh mỉm cười thay lời chào.

Hà Thanh được khen ngợi, trong lòng vừa đắc ý, vừa hào hứng.

Hà Thanh vốn nghĩ rằng, năm đó cô ta ra đi mà không thèm nói một lời từ biệt, bạn bè của Phạm Nhật Minh sẽ châm chọc khiêu khích cô, nhưng không ngờ rằng, bọn họ lại thân thiện với mình như vậy.

Hà Thanh có chút cảm động, sau đó gương mặt cô ta có chút bối rố, nói: “Hữu Nghị, Giang Đức, năm đó em rời khỏi Nhật Minh, quả thực là do em có nỗi khổ khó nói. Em mong rắng các anh sẽ không vì vậy mà ghét bỏ em.”

Đột nhiên Trần Hữu Nghị nở một nụ cười ấm áp, hỏi cô ta một câu: “Có nỗi khổ gì mà khó nói vậy? Nói ra xem nào, sau khi nghe xong bọn tôi sẽ quyết định xem có nên tha thứ cho cô không.”

“Sao cơ?”

Nghe Trần Hữu Nghị nói vậy, Hà Thanh liền trở nên sửng sốt, gương mặt vốn giả bộ đáng thương cũng trở nên cứng đờ, nhất thời có chút khôi hài.

Nhưng ngay sau đó, Trần Hữu Nghị đã cười và nói: “Tôi chỉ đùa thôi. Chúng tôi đều là bạn của Nhật Minh. Cậu ấy không trách cô thì chúng tôi cũng đâu thể trách cứ gì cô, đúng không?”

Hà Thanh lúc này mới lúng túng cười cười, nhanh chóng chuyển chủ đề: “Đúng rồi, Nhật Minh có đi cùng các anh không?”

Giang Đức vừa định lên tiếng, nhưng Trần Hữu Nghị nhanh chóng chặn họng anh ta: “Không có, cậu ta vừa đi về rồi.”

“Hóa ra là vậy, không sao.”

Hà Thanh có chút thất vọng, cô ta vốn tưởng rằng Trần Hữu Nghị và Giang Đức đều ở đây, chắc chắn Phạm Nhật Minh cũng sẽ ở đây nói chuyện với bọn họ, ai ngờ rằng cô lại đến chậm một bước.

Tuy nhiên, khi nhìn hai người đàn ông trước mặt, Hà Thanh không kiềm chế được mà hỏi: “Chúng ta chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, tính cách của em như thế nào, Hữu Nghị, Giang Đức, các anh biết rất rõ, đúng không?”

Nghe vậy, Trần Hữu Nghị và Giang Đức cười như không cười, không lên tiếng trả lời cô ta.

Tuy nhiên, Hà Thanh không hề bận tâm, tự nói: “Em chỉ mong rằng, các anh ở bên Nhật Minh có thể nói giúp em vài lời. Nhật Minh rất coi trọng hai anh, những lời các anh nói, anh ấy nhất định sẽ chú ý nhiều hơn.”

“Vậy à?”

Giang Trần chậm rãi nói, sau đó anh ta bắt gặp ánh mắt của Trần Hữu Nghị, trong mắt hai người đều thể hiện rõ sự chán ghét người phụ nữ này.

Năm đó cô ta bỏ rơi Phạm Nhật Minh mà không nói lấy một lời, bây giờ còn mặt mũi đến tìm bọn họ, muốn bọn họ ở trước mặt Phạm Nhật Minh nói giúp cô ta vài câu tốt đẹp sao?

Nói người phụ nữ này vô sỉ thứ hai thì chắc chắn không ai đứng thứ nhất.

Trần Hữu Nghị ra vẻ lơ đãng, nói rằng: “Chuyện này, e rằng bọn tôi không thể giúp được gì cho cô, nhất là trong khoảng thời gian này.”

Sắc mặt anh ta có chút khỏ xử, còn có vẻ muốn nói rồi lại thôi, giả bộ không biết phải làm sao mới đúng.