Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 635




Chương 635

Tình huống gì vậy?

Vừa rồi Phạm Nhật Minh nhìn cô một cái, sau đó lại đi lên trên rồi?

Cô đã làm sai cái gì rồi sao?

Sao lại cảm thấy giống như là anh rất không hài lòng với mình vậy chứ?

Trong đầu Nguyễn Khánh Linh xuất hiện vô số dấu chấm hỏi, cô quyết định vẫn nên lên lầu hỏi một chút trước thì tốt hơn.

Cô cắt một chút ít trái cây, sau đó bưng lên cho Phạm Nhật Minh.

Người đàn ông ngồi trước máy tính, lại là ánh mắt giống như vừa rồi, liếc mắt nhìn cô một cái, không nói chuyện.

Vì thế Nguyễn Khánh Linh liền chủ động ngồi xuống bên cạnh anh rồi hỏi: “Anh làm sao vậy?”

“Không sao cả.”

Phạm Nhật Minh trả lời rất đơn giản.

“Anh đang tức giận sao?”

Nguyễn Khánh Linh vừa nhỏ nhẹ vừa cẩn thận hỏi, lúc này người đàn ông lại quay đầu liếc mắt nhìn cô một cái, không phủ nhận cũng không thừa nhận.

Vẻ mặt như vậy có nghĩa là cô chắc chắn Phạm Nhật Minh đang tức giận.

“Có chuyện gì xảy ra hả? Là do em sao?”

Nguyễn Khánh Linh thử hỏi dò thêm một lần nữa, nhưng mà người đàn ông kia vẫn bày ra vẻ mặt và bộ dạng không muốn nói chuyện với cô, trực tiếp mở lời đuổi người: “Anh còn phải làm việc, em đi ra ngoài trước đi.”

“…”

Nguyễn Khánh Linh vốn dĩ còn đang muốn nổi giận, nhưng lúc ánh mắt của cô vừa lúc tiếp xúc với ánh mắt của người đàn ông này, trong khoảnh khắc đó cơn tức giận nhỏ nhen trong lòng cô đều bị nghẹn uất lui về.

Cô không muốn làm gì quá đáng lúc người đàn ông này tức giận, vì thế Nguyễn Khánh Linh không thể không chịu khuất phục im lặng một lúc sau đó mới rời khỏi phòng làm việc.

Cả một chiều, Phạm Nhật Mình đều chôn chân ở trong phòng làm việc mà không chịu ra ngoài, thậm chí đến giờ ăn cơm tối cũng bảo người giúp việc mang lên lầu cho anh.

Nguyễn Khánh Linh cảm thấy thật sự không sao nói rõ được, nhưng lại không biết rốt cuộc vì sao mà biểu hiện của Nhật Minh kỳ quái như vậy.

Sau giờ cơm chiều, chú Hùng còn tới hỏi cô: “Cô chủ, cậu chủ bận rộn lắm sao? Cả buổi trưa hôm nay cậu ấy đã không xuống đây, ngay cả cơm chiều cũng ăn luôn trên lầu.”

Nguyễn Khánh Linh nhụt chí, lắc đầu chịu thua: “Cháu cũng không biết rõ nữa.”

Cô cơm nước xong xuôi còn đi đi lại lại ở phòng khách hai vòng cho tiêu cơm rồi mới đi lên lầu về phòng của mình.

Cô vừa đẩy cửa phòng ra đã nhìn thấy có người nào đó đang ở trên giường mình, cô có chút kinh ngạc.

“Nhật Minh, sao anh lại ở trên giường của em?”

Lúc này, người đàn ông kia đang nằm trên giường của cô, đắp cái chăn của cô, im lặng đọc quyển sách cầm trên tay.

Thấy cô đi vào, Phạm Nhật Minh mới buông sách trong tay xuống, đôi mắt hơi híp lại nhìn đến.