Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 621




Chương 621

Nguyễn Khánh Linh ngẩng đầu, muốn tránh ra đằng sau, nhưng lại ít lại anh giữ lấy, không để cô có bất kì cơ hội trốn thoát.

Cho đến khi cô bị hôn tới sắp nghẹt thở, anh mới chịu buông ra.

Nguyễn Khánh Linh rất xấu hổ, không dám nhìn anh, đành tìm lý do để đi lên lầu.

Phạm Nhật Minh không hề đuổi theo, nhưng trên mặt anh vẫn còn ý cười nhàn nhạt, sau khi Nguyễn Khánh Linh lên lầu, chuông điện thoại cũng reo lên.

Là Trần Hữu Nghị gọi điện tới.

“Nhật Minh, cậu đã thu mua lại tập đoàn nhà họ Nguyễn rồi à?”

Giám đốc tài vụ của Phạm Nhật Minh sáng nay từ bên kia đại dương gọi điện đến kể lại chuyện này cho anh.

“Ừm.”

Trần Hữu Nghị mắng chửi hai tiếng, nói: “Phạm Nhật minh, cậu sủng vợ cũng phải có giới hạn chứ! Thu mua Nguyễn Thị rồi tặng cho tặng cho vợ, còn phải phụ trách vốn xoay vòng, lần này cậu định tốn bao nhiêu tiền vậy?”

“Một trăm triệu.”

Phạm Nhật Minh thờ ơ nói, giống như là số tiền đó trong mắt anh chỉ đáng vài đồng lẻ.

“….” Mẹ kiếp, không nghĩ tới tên tiểu tử này sau khi yêu đương lại có thể sủng vợ đến như vậy.

Mặc dù nói 100 triệu với anh mà nói không đáng là bao, nhưng mà tâm ý bên trong lại không hề giống nhau…. Phạm Nhật Minh vì nha đầu đó, đúng là không còn giới hạn luôn.

Rõ ràng trước đây là một người đàn ông lạnh lùng.

Trần Hữu Nghị không ngừng cảm khái ở trong lòng.

Anh thấy rất tò mò: “Đây là lần đầu vợ cậu quản lý công ty, cậu cho cô ấy 100 triệu, nếu lỗ thì tính sao?”

Ai biết được, Phạm Nhật Minh ở đầu bên kia rất nhàm chán mà trả lời: “Cô ấy thích thì cứ làm, lỗ thì lỗ, có tôi ở bên cạnh giúp đỡ, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì.”

“….”

Trần Hữu Nghị thấy mình gọi cuộc điện thoại này là sai lầm, vốn dĩ chỉ là muốn hiểu thêm tình hình, thê smaf vô tình lại bị nhét một đồng cẩu lương, anh cũng không dễ dàng gì…..

Dù vậy, Nguyễn Khánh Linh không hề biết đến cuộc gọi này, cô chỉ cảm thấy, Phạm Nhật Minh tốn nhiều tiền như vậy, thu mua lại Nguyễn thị tặng cho cô, nếu như thất bại, cô cũng không còn đường lui nữa.

Ngày hôm sau, Nguyễn Khánh Linh đến Nguyễn thị, qua hơn mười phút, Tiêu Hàng cũng đến, khi anh ta nhìn thấy Nguyễn Khánh Linh, cũng bị dọa sợ, hỏi: “Nguyễn Khánh Linh, sao em đến sớm vậy?”

Anh vốn cố ý đến sớm, vì có tài liệu cần xử lý, ai biết cô còn đến sớm hơn!

“Dù gì tôi ở nhà cũng không có gì làm, nên đến sớm hơn một chút.”

Nguyễn Khánh Linh cười cười, rồi hỏi: “Tài liệu nhân viên lần trước đưa anh xử lý, anh đã hoàn thành đến đâu rồi?”

“Kha khá rồi.”

Tiêu Hàng vừa trả lời, vừa đi về bàn làm việc của mình, mở máy tính, chuyển tài liệu cho Nguyễn Khánh Linh: “Nhân viên lâu năm đều ở đây, em xem trước đi, tôi sắp xếp thêm lần nữa, xem còn sót ai không.”