Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 617




Chương 617

Lần đầu tiên cô cảm thấy, Phạm Nhật Minh bá đạo như vậy, có chút đáng yêu ngoài mong đợi.

Cô nhón chân, đặt cằm lên vai người đàn ông, ôn nhu cười bên tai anh: “Phạm Nhật Minh, anh thật ngây thơ. ”

Phạm Nhật Minh lớn từng tuổi này, lần đầu tiên bị người ta mắng là đồ trẻ con.

Anh không thể không nghiêng đầu, nhìn cô gái to gan dám mắng mình.

Chỉ thấy cô đem cái đầu nho nhỏ gối lên vai anh, bởi vì đang nghiêng mặt, nên hàm dưới của cô có vẻ nhỏ nhắn lung linh, đường nét thanh tú động lòng người.

Khoảnh khắc khi anh nhìn thấy cô, trong lòng đã khẽ rung động.

Cô đột nhiên đến gần, chủ động đặt nhẹ một nụ hôn lên môi anh .

Một giây trước khi đầu óc Phạm Nhật Minh nổ tung, anh đã kịp nghe thấy giọng nói mềm mại đẹp đẽ: “em hôn anh một cái, anh đừng để bụng nữa nhé? ”

Nguyễn Khánh Linh chủ động muốn hôn là cơ hội khó có được, Phạm Nhật Minh sao có thể dễ dàng buông tha?

Anh lập tức ôm lấy cô, làm sâu sắc thêm nụ hôn này.

Cuối cùng Nguyễn Khánh Linh bị anh hôn đến đỏ cả môi, cô cực kì hối hận.

Biết vậy đã làm cái khác để anh nguôi giận, miệng mình cũng khỏi phải chịu tai ương…

Phạm Nhật Minh đã vui vẻ trở lại, không còn để ý chuyện vừa rồi nữa, hai người cùng nhau về nhà.

Trên đường về, Phạm Nhật Minh có hỏi cô tình trạng hiện tại của tập đoàn họ Nguyễn, Nguyễn Khánh Linh đem toàn bộ những gì cô biết , nói hết với Phạm Nhật Minh.

Cô nói: “Em và người đàn ông vừa nãy thời điểm này đang thảo luận về việc bắt đầu lại dây chuyền sản xuất túi xách đó.”

Phạm Nhật Minh nghe xong, không hề cảm thấy vừa rồi mình ghen có gì không đúng.

Ngày hôm sau, Nguyễn Khánh Linh liên hệ trực tiếp với đối tác của dây chuyền sản xuất túi xách kia, là một doanh nghiệp tư nhân, quy mô không lớn cũng không nhỏ.

Nguyễn Khánh Linh nghĩ rằng, cho đến bây giờ, nếu muốn khôi phục lại tập đoàn họ Nguyễn, quả thật nên cùng hợp tác với doanh nghiệp với quy mô tầm này, quá nhỏ sẽ không có ý nghĩa gì nhiều, quá lớn lại thì lại không chạy theo được.

Vì vậy, cô yêu cầu Tiêu Hùng gửi cho mình tất cả các tài liệu hợp đồng đã ký vào thời điểm đó, tìm số điện thoại của người phụ trách, gọi lại.

Tiếng chuông điện thoại ở đầu dây bên kia vang lên trong một thời gian dài mà không có ai trả lời.

Thẳng đến khi cô gọi điện đến lần thứ ba, mới có người kết nối, chẳng qua, đối phương nghe thấy cô là người của tập đoàn họ Nguyễn, giọng điệu lập tức bắt đầu miễn cưỡng.

Nguyễn Khánh Linh cứng rắn yêu cầu gặp mặt, cũng nhắc về giấy hợp đồng đã ký lúc đó, bấy giờ người kia mới không tình không nguyện mà đồng ý gặp mặt cô.

Hai người hẹn nhau khoảng 5 giờ chiều, đó là giờ cao điểm.

Nguyễn Khánh Linh cố ý đến công ty mình muốn hợp tác trước, ai ngờ nghe được người phụ trách ấy dặn trợ lý của mình rằng, chờ sau khi cô tới, thì anh ta sẽ trực tiếp nói với cô là mình có việc, tạm thời phải đi trước.

Người đó mới dặn dò xong, đã đụng ngay mặt Nguyễn Khánh Linh.