Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 615




Chương 615

Đây là lần đầu tiên, Nguyễn Khánh Linh chủ động nhắc tới Phạm Nhật Minh trước mặt người khác, hơn nữa còn chủ động nói anh là chồng của mình.

Điều này khiến lòng cô dâng lên cảm giác khác lạ, không thấy ngại ngùng như trong tưởng tượng, thậm chí, còn có chút ngọt ngào…

Bởi vì Phạm Nhật Minh là chồng của cô, cho nên cô tuyệt đối không hề lo lắng việc tập đoàn họ Nguyễn sẽ bị bức đến cùng đường.

Điều này khiến cho cô cảm thấy có một chút tự hào.

Đúng thế, người đàn ông tuyệt vời và mạnh mẽ ấy là của cô.

Quả nhiên, Tiêu Hùng há miệng kinh ngạc, há to đến mức có thể nhét vừa một quả trứng gà.

Tiêu Hằng cẩn thận nhìn lại Nguyễn Khánh Linh, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, giọng nói có chút kích động, nói:, “Rốt cuộc tôi đã hiểu, vì sao nhìn cô lại quen như vậy rồi. ”

Cô chính là con gái lớn của Nguyễn Mạnh Cường, chị gái của Nguyễn Khánh Nga!

Lúc trước Phạm Nhật Minh từng lấy danh nghĩa tập đoàn họ Phạm, rót tiền cho tập đoàn họ Nguyễn, nhưng dùng tên tuổi của Nguyễn Khánh Linh. Lúc cô tới ký giấy chứng nhận cổ phần, Tiêu Hùng cũng có mặt ở đó, chính anh ta là người đem tư liệu vào, chỉ kịp vội vàng liếc mắt một cái, thật không ngờ hôm nay lại gặp mặt!

Thấy Nguyễn Khánh Linh gật đầu, anh ta đột nhiên nghĩ ra rất nhiều chuyện.

Tiêu Hằng thật ra biết chuyện nhà của Nguyễn Mạnh Cường, ông có quan hệ không tốt với con gái lớn của mình, cho nên lần trước mới có thể để cho anh ta chuẩn bị giấy chứng nhận cổ phần, đồng thời cũng chuẩn bị một bản chuyển nhượng cổ phần.

Vậy nên lần này tập đoàn họ Nguyễn phá sản, để Nguyễn Khánh Linh tiếp nhận lại, có phải còn ẩn chứa ý tứ trả thù nào nữa hay không?

Trong đầu Tiêu Hùng không ngừng lóe lên những suy nghĩ này.

Nhưng mà, vẻ mặt Nguyễn Khánh Linh vẫn rất bình tĩnh, cô nói: “Tôi biết hiện tại trong lòng anh đang suy nghĩ gì, nhưng để tôi nói rõ cho anh biết, tôi tiếp nhận tập đoàn họ Nguyễn, mục đích chính là vì để giúp nó đông sơn tái khởi, điều này lại trùng khớp với mục tiêu của anh, nên tôi cho rằng, việc cấp bách của chúng ta hiện giờ, là cùng nhau nghĩ cách để tập đoàn họ Nguyễn khôi phục lại .”

Nghe xong lời này, Tiêu Hùng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lại có chút xấu hổ.

Hắn đã lấy lòng tiểu nhân đo bụng quân tử.

Ngay sau đó, Tiêu Hùng lập tức chủ động đem tài liệu của ngành công nghiệp túi xách còn chưa bắt đầu xây dựng, đưa cho Nguyễn Khánh Linh.

Bởi vì đối với bản thiết kế túi xách này, Nguyễn Khánh Linh vẫn còn có chút ý kiến cần sửa đổi, thế nên Tiêu Hằng dứt khoát đến ngồi ở bên cạnh cô, cùng cô đề ra ý kiến.

Có lẽ cả hai đều là những người trẻ tuổi, vì vậy phong cách và sở thích cũng có rất nhiều điểm tương đồng.

Nguyễn Khánh Linh không nhịn được cười nói: “Xem ra sau này hai chúng ta có thể bàn luận hợp nhau. ”

“Đúng vậy, nếu đổi lại là Nguyễn Mạnh Cường, chắc sẽ không tình nguyện thay đổi những thiết kế này…”

Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến một thanh âm trầm thấp đến mức không thể trầm thấp hơn, nhưng đối với Nguyễn Khánh Linh, nó lại quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn.