Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 612




Chương 612

Trong lòng của Nguyễn Khánh Linh ngổn ngang muôn vàn cảm xúc.

Nhớ lại trước kia khi còn bé, Tập đoàn nhà họ Nguyễn có dáng vẻ mạnh mẽ, hưng thịnh đến như thế nào, nhưng mà trải qua nhiều năm như vậy, ở dưới quyền kinh doanh của Nguyễn Mạnh Cường, từ sự hưng thịnh và đi lên lúc mới bắt đầu đã dần dần lao xuống con dốc, tàn lụi, cuối cùng rơi vào kết cục bị thu mua.

Nếu như mà ông ngoại còn ở, nhất định cũng sẽ bị Nguyễn Mạnh Cường làm cho tức hộc máu mất…

Trong lúc Nguyễn Khánh Linh còn đang suy nghĩ ngẩn ngơ, cửa phòng làm việc bị người ta gõ vang.

“Vào đi.”

Giọng nói của Nguyễn Khánh Linh có chút kích động, dẫu sao thì cô cũng muốn gặp được người công nhân viên duy nhất vẫn còn ở lại Tập đoàn nhà họ Nguyễn này…

Tiêu Hùng đẩy cửa đi vào, lúc mà anh ta nhìn thấy được phụ nữ ngồi ở trên ghế sô pha thì cũng ngay tức khắc biến thành ngớ ngẩn.

Anh ta biết chuyện Công ty đã bị thu mua đổi chủ, thân phận của người đang ngồi trước mắt này, anh ta cũng biết, vốn dĩ Tiêu Hùng còn cho rằng, người phụ nữ ngồi ở nơi này hẳn phải là người phụ nữ ăn to nói lớn, kiểu phụ nữ mạnh mẽ, vang dội, mà cứ coi như là không đạt tới được loại trình độ đó, thì ít nhất, tốt xấu gì cũng phải là kiểu nữ Chủ tịch trưởng thành, điềm tĩnh.

Nhưng khi Tiêu Hùng nhìn thấy được người phụ nữ ở trước mắt, anh ta lại cảm thấy, mọi chuyện có lẽ không hoàn toàn phải diễn ra theo lối thông thường như vậy.

Tướng mạo của người phụ nữ này không có một chút tính công kích nào, vừa thanh thuần lại sạch sẽ, hơn nữa còn là kiểu đẹp không nhiễm khói lửa trần gian, giống như là sinh viên mới vừa tốt nghiệp, thậm chí trên người của cô còn mang theo sự ngây thơ và đáng yêu đặc biệt chỉ có ở trên người của học sinh, sinh viên.

“Ngài chính là… Chủ… Chủ tịch Nguyễn Khánh Linh?”

Vì để chắc chắn rằng anh ta không có nhận lầm người, Tiêu Hùng chủ động lên tiếng hỏi.

Lần đầu tiên Nguyễn Khánh Linh bị người ta dùng “Ngài”, còn có “Chủ tịch Khánh Linh” để gọi mình, cô cảm thấy rất không quen, hơn nữa lúc này cô lại còn muốn kéo gần quan hệ với Tiêu Hùng, vì vậy nhanh chóng cười nói: “Tôi là Nguyễn Khánh Linh, nhưng mà anh cũng không cần gọi tôi là “Ngài”, còn có, cũng không cần gọi tôi là “Chủ tịch Khánh Linh”, như vậy thì lạnh nhạt quá rồi, cứ gọi tôi là Khánh Linh đi.”

“Tới đây, anh đừng đứng, đến bên này ngồi xuống đi.”

Nguyễn Khánh Linh mời Tiêu Hùng.

Nội tâm của Tiêu Hùng không ngừng chấn động, thì ra người nhìn giống như cô tiên nữ ở trước mắt này lại thật sự là cấp trên tương lai của anh ta.

Tiêu Hùng ngồi xuống ghế sô pha ở phía đối diện với Nguyễn Khánh Linh.

Thật ra thì, thời điểm khi mà Nguyễn Khánh Linh nhìn thấy được người nhân viên này, cô còn cảm thấy rất vui mừng.

Bởi vì nhìn qua thì tuổi tác của cô và anh ta cũng xấp xỉ ngang nhau, tướng mạo của anh ta cũng thật cao thật to, nhìn rất thoải mái, giống như là hình tượng của chàng trai cao lớn, khôi ngô như ánh mặt trời rất được hoan nghênh ở trong trường học vậy.

Sau này cùng nhau làm việc chắc cũng sẽ không quá khó khăn.

Rất nhanh Nguyễn Khánh Linh đã cắt vào vấn đề chính, hỏi: “Tại sao mà những người khác đều đã từ chức hết cả rồi, nhưng lại chỉ còn mỗi mình anh lựa chọn ở lại nơi này?”

Vừa mới nói đến chỗ này, sắc mặt của Tiêu Hùng cũng lập tức trở nên nghiêm túc, anh ta nhớ lại chuyện cũ, sau đó từ từ nói lý do cho Nguyễn Khánh Linh nghe.