Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 594




Chương 594

Mặc dù Steve là người gốc Việt, nhưng mà ngũ quan lại hết sức sâu rõ và anh tuấn, hơn nữa loại khí chất đặc biệt của những nhà nghệ thuật gia đặc biệt kia đã khiến cho ông ta trông không hề giống như một người đàn ông trung niên bốn mươi lăm tuổi, ngược lại cực kỳ giống người mới vừa chỉ ngoài ba mươi tuổi.

Nhưng mà, sự nho nhã lắng đọng xuống theo năm tháng ở trên người của ông ta lại là thứ mà những người đàn ông ba mươi tuổi không thể nào có được.

Theo những bước chân càng lúc càng gần của Steve, Nguyễn Khánh Linh cũng càng lúc càng kích động, sau cùng còn đưa tay che miệng chính mình, cô cũng rất cố gắng muốn biểu hiện  của bản thân bình thản hơn chút, nhưng mà, khi cô chân chính đưa khoảng cách tiếp xúc giữa mình và thần tượng về con số không, loại cảm xúc kích động và phấn khích kia, quả thực là vẫn khiến cho cô khó mà tự kiềm chế được.

Steve tự nhiên cũng chú ý tới hai người đang đứng ở trước cửa.

Tầm mắt của ông ta hơi dừng lại rất nhiều lần, ông ta đã từng nhìn thấy, gặp được nhiều nhân vật nổi tiếng rồi các nhân vật lớn trong giới chính trị đến như vậy rồi, nhưng mà cũng rất ít khi nhìn thấy được một đôi vợ chồng có vẻ ngoài và khí chất xuất chúng đến như thế, nhất là người đàn ông kia, mặc dù biểu cảm trên mặt bình thường đến hờ hững, nhưng mà hơi thở được bộc lộ ra từ trên người của anh trong lúc lơ đãng lại phân chia thành một khoảng cách rất xa giữa anh và những người bình thường.

“Xin chào.”

Steve chủ động lên tiếng chào.

“Xin chào!”

Tiếng nói của Steve chỉ vừa mới rơi xuống, Nguyễn Khánh Linh đã lập tức nhanh chóng trả lời, rất sợ chậm một giây thôi thì người ta cũng sẽ đi mất vậy.

Steve tiếp tục mỉm cười, gật đầu với Phạm Nhật Minh một cái, sau đó lại tiếp tục đi vào bên trong.

Nguyễn Khánh Linh được nói chuyện với thần tượng, vui mừng đến nỗi không thể dời đi được đôi mắt ngây ngốc lại phấn khích đang nhìn thẳng không rời ở trên người của Steve, kéo Phạm Nhật Minh đi theo phía sau của ông ta, dáng vẻ chính là một fan siêu cuồng nho nhỏ.

Phạm Nhật Minh có chút không hài lòng, xoay khuôn mặt nhỏ của cô về phía mình, hơi không vui: “Nhìn lại em một chút mà xem, hồn cũng đã sắp bị ông ta câu đi mất rồi.”

Lúc này Nguyễn Khánh Linh mới hơi kiềm chế lại một chút, nhưng mà khuôn mặt vẫn tươi cười đi theo Steve.

Sau khi vào cửa, không gian ở nơi này cũng không phải là sân khấu biểu diễn, mà vẫn còn cần phải đi qua một cái sân nhỏ nữa, ở hai bên sân, cũng có những tấm bảng quảng cáo to lớn thẳng đứng, trên đó viết tên của Steve, còn có ảnh chụp của ông ta in trên đó.

Nguyễn Khánh Linh nhìn tấm bảng quảng cáo ở phía bên trái, cô chặc lưỡi than thầm.

Hóa ra trước đâu cô cho rằng là, hình quảng cáo của Steve đã quá đẹp mắt rồi, ai biết người thật còn đẹp hơn so với hình chụp của ông ta.

Ngay tại lúc này, Nguyễn Khánh Linh đột nhiên nhíu mày một cái, cô phát hiện, tấm bảng quảng cáo kia đã bị gió thổi đến mức có chút lay động.

Nguyễn Khánh Linh còn tưởng rằng là chính mình sinh ra ảo giác, dẫu sao, đây chính là một nhà hát kịch tầm cỡ thế giới, làm sao có thể để xuất hiện loại sai lầm như thế này?

Nhưng mà một giây kế tiếp, bất ngờ đã lập tức xảy ra, nhanh đến mức Nguyễn Khánh Linh không kịp phản ứng nữa, thân thể của cô không tự chủ được mà lao về phía Steve ở bên kia.

Bởi vì Steve đứng ở ngay phía dưới của tấm bảng quảng cáo, mà ngay lúc đó, ông ta cũng theo bản năng đưa cánh tay lên, muốn dùng tay để ngăn cản, như vậy mà nói, nếu như tấm bảng quảng cáo kia mà đập xuống thì thứ đầu tiên đập phải sẽ là tay của ông ta.