Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 590




Chương 590

Nhưng mà, điều làm hai người đều thấy kinh ngạc lại là, cô bé kia vậy mà lại dùng tiếng Việt lưu loát để trả lời: “Buông cô gái ở bên cạnh anh ra ngay.”

Nguyễn Khánh Linh không kiềm chế được mà chuyển tầm mắt rồi dán lên trên người của cô gái kia.

Chỉ thấy, cô gái kia có tóc vàng mắt xanh, là dáng vẻ của người châu Âu điển hình, nhưng mà, màu sắc con ngươi của cô gái kia lại là màu nâu, nhìn vào cảm giác như là có chút gen của người châu Á.

Lúc này, Nguyễn Khánh Linh cũng không ngu, cô dựa theo lời nói của cô gái kia, lại giãy giụa, sau đó nói: “Anh buông tôi ra!”

Hàn Văn Trịnh cảm thấy có chút bực bội, cuối cùng anh ta cũng thực sự buông lỏng tay ra, nhưng sau đó lại hỏi ngược lại cô bé kia: “Cô từ đâu tới? Sao lại vào việc của người khác.”

Cô gái kia cũng không hề tỏ ra sợ hãi, mặc dù tuổi tác của cô gái cũng không lớn lắm nhưng mà lá gan thì lại rất là lớn, cô gái ngước cổ lên, còn nhấc chân tiến lên một bước, kéo lấy tay của Nguyễn Khánh Linh, sau đó đẩy cô tới phía sau lưng của chính mình, nói: “Mới vừa đây tôi đã nghe hết cả rồi, chị gái này không muốn đi cùng với anh, nếu như mà anh còn tiếp tục quấy rầy chị ấy nữa, vậy thì tôi sẽ báo Cảnh sát thay cho chị ấy.”

Nghe vậy, nụ cười ở trên mặt của Hàn Văn Trịnh đông cứng lại, sắc mặt của anh ta dần dần trở nên nguy hiểm.

Nhưng mà, Hàn Văn Trịnh cũng không tiếp tục lên tiếng nữa, đồng thời cũng không có thêm bất kỳ động tác nào nữa, chẳng qua chỉ là dùng vẻ mặt sau kín mà nhìn cô gái trẻ kia, sau đó lại nhìn Nguyễn Khánh Linh một cái, cuối cùng, anh ta xoay người rời đi.

Thấy được cuối cùng Hàn Văn Trịnh đã chịu rời đi, cảm giác kiềm chế ngột ngạt giống như là có dòng nước chảy ở trong không khí lúc ban đầu cũng đột nhiên biến mất.

Nguyễn Khánh Linh thở phào nhẹ nhõm, trong hoàn cảnh như mới vừa rồi, có một cái chớp mắt, cô đã lo lắng rằng Hàn Văn Trịnh không chịu từ bỏ ý định, lo lắng anh ta sẽ không kiêng dè mà ra tay ở trước mặt mọi người.

“Chị muốn đi đến nơi nào vậy? Em có thể đưa chị đến đó.”

Cô gái thì lại rõ ràng là không hề có ý nghĩ nghi ngờ giống như vậy, cô ấy quay đầu lại, cười hỏi Nguyễn Khánh Linh.

Nguyễn Khánh Linh suy nghĩ một chút, hỏi: “Em có biết ở xung quanh đây có chỗ nào, còn mở triển lãm khoa học kỹ thuật hay không? Chị phải đi tới nơi đó.”

Mới vừa rồi Hàn Văn Trịnh kéo theo cô đi ra, hai người cũng không đi bao xa, chắc hẳn là chỗ này cách rất gần với nơi tổ chức buổi triển lãm.

Quả nhiên, cô gái kia không hề nghĩ ngợi mà đã kéo lấy tay của Nguyễn Khánh Linh, chỉ nói một tiếng “Em biết”, sau đó lập tức đi thẳng ra ngoài.

Hai người đi khoảng chừng năm phút, Nguyễn Khánh Linh đã quay trở lại được buổi triển lãm lúc trước, cô vừa mới định đi vào cửa thì lại bị ngăn cản lại ở phía bên ngoài: “Thưa cô, xin lỗi, cô không thể đi vào.”

Nguyễn Khánh Linh đang muốn hỏi tại sao, lúc này, bên trong có người đàn ông vừa lúc nhìn thấy cô, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng đồng thời lại biểu hiện như trút được gánh nặng, anh ta vội vàng chạy tới, lớn tiếng nói với người Bảo vệ ở cửa: “Để cho cô ấy đi vào, cô ấy chính là người phụ nữ mà anh Phạm Nhật Minh muốn tìm!”

Vừa nghe nói rằng đã tìm được người, Phạm Nhật Minh cũng rất nhanh chóng đi tới cửa, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn khiến cho anh phải rối ruột rối gan kia rốt cuộc đã xuất hiện lại ở trước mắt, con tim lo âu của anh cuối cùng cũng rút đi, anh sải bước đi tới trước mặt người phụ nữ, sau đó, không hề do dự mà ôm cô vào trong ngực ở ngay trước mặt của tất cả mọi người đang đứng tại nơi này.

Nguyễn Khánh Linh vừa mới quay trở lại từ trong nỗi kinh ngạc và sợ hãi do Hàn Văn Trịnh gây ra khi nãy, lúc này rơi vào trong lồng ngực ấm áp và quen thuộc, trong nháy mắt cô lại có ý nghĩ muốn khóc, đỏ ửng hai vành mắt mà nói xin lỗi: “Thật xin lỗi, mang đến phiền toái cho anh rồi… Có phải là đưa theo em rất rườm rà hay không?”