Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 580




Chương 580

Nhưng chính Hà Thanh lại không có ý thức được.

Dáng dấp của cô ta vốn đã rất duyên dáng, lại thêm việc một thân một mình đỏ mặt mà đi trên đường, tự nhiên bị một đám côn đồ theo dõi.

Bọn hắn một mực đi theo cô ta một đường, đặc biệt đến chỗ ít người, mới cười dâm mà xuất hiện, vây Hà Thanh ở giữa.

“Cô gái xinh đẹp, kết bạn zalo nói chuyện nhé?”

Tên cầm đầu nhóm côn đồ kia, bộ dạng rất hèn mọn, đặc biệt là lúc nói chuyện, càng hèn mọn.

Cộng thêm giọng nói của hắn, giọng nói như vịt đực, căn bản là khiến người buồn nôn.

Hà Thanh cũng bị làm buồn nôn, nhưng trong đầu cô ta lại rất hoảng loạn, mắt thấy bốn phía không có người nào, coi như lúc này cô ta cầu cứu, khả năng được cứu gần như bằng không.

Song mắt thấy mấy cái tên côn đồ kia đưa tay, sắp sờ đến thân thể của cô ta…

Hà Thanh bị dọa đến lùi mấy bước, coi như cô ta biết được khả năng được cứu vớt rất xa vời, nhưng cô ta không thể chọn, chỉ đành thử một lần.

“Cứu mạng! Cứu mạng!”

Hà Thanh hắng giọng mà quát lên, hy vọng hiện tại của cô ta, toàn bộ ký thác vào lời kêu cứu.

Mấy cái tên côn đồ kia giống như bị cô ta kêu cứu đến kích thích, càng thêm hưng phấn, càng tới gần cô ta, lời nói ngoài miệng cũng càng ngày càng hạ lưu dâm đãng.

Đột nhiên, trên đầu cái tên cầm đầu nhóm côn đồ kia bị một cái vật cứng tập kích, hắn đau đến hô ta một tiếng, lập tức quay đầu lại, mắng: “Ai mẹ đứa nào dám ám hại ông đây? Có giỏi đi ra đây cho ông!”

Theo một tiếng rống của hắn, mấy tên côn đồ khác cũng nhao nhao theo ánh mắt của hắn, nhìn về phía sau

Lúc này, Hà Thanh vốn dĩ trong lòng đã tuyệt vọng, cũng một lần nữa dấy lên hy vọng.

Là ai… Ai tới cứu cô ta?

Cô ta đầy lòng kỳ vọng nhìn về phía cách đó không xa.

Có cái bóng người cao lớn từ trong bóng tối đi ra, bởi vì cách một đoạn khoảng cách, cho nên Hà Thanh thấy không rõ lắm mặt của người kia, nhưng cô ta lại không hiểu mà cảm thấy, người đàn ông kia cho cô ta cảm giác, có chút quen thuộc…

Mấy cái tên côn đồ kia vừa nhìn thấy có người ra.

Cái tên bị đánh cái kia, lập tức dời đi lực chú ý, hắn xắn tay áo, vẫy tay với các đàn em: “Đều lên cho tao.”

Nhìn thấy đám côn đồ kia khí thế hung hăng mà lao về phía người kia, Hà Thanh không khỏi bắt đầu lo lắng.

Người đàn ông kia chỉ có đơn thương độc mã một mình, mà bọn côn đồ bên này lại nhiều người như vậy, anh ấy có thể đánh lại bọn họ hay không?

Lúc Hà Thanh vẫn đang lo lắng, đột nhiên đối diện truyền đến mấy tiếng kêu rên, ngay sau đó, dưới ánh trăng mơ hồ, cô ta đã nhìn thấy người đàn ông kia, đứng giữa một đám người bị đánh đến nằm sấp, anh ấy nhấc chân, chậm chạp đi về phía cô ta, từng bước một, đều đạp ở trong lòng của cô ta.

Thẳng đến khi người đàn ông đứng trước mắt cô ta, Hà Thanh đột nhiên sửng sốt.

Người này, cô ta đã gặp qua!

Là người của Phạm Nhật Minh, lúc ấy lần đầu tiên cô ta gặp anh ấy, là ở cổng nhà họ Phạm, anh ấy đi theo bên cạnh Phạm Nhật Minh, giống như đang bàn bạc chuyện…