Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 572




Chương 572

Trước khi Nguyễn Khánh Linh ra cửa, Phạm Nhật Minh ngồi ở dưới tầng, anh nâng mắt lên liếc nhìn người phụ nữ đang tung tăng đi xuống, tròng mắt đột nhiên lóe lên, buông tờ báo ở trong tay xuống, ngoắc ngón tay với cô: “Tới đây.”

Nguyễn Khánh Linh nghe lời tiến về phía anh.

Bởi vì hôm nay Nguyễn Khánh Linh đi ra ngoài dạo phố với bạn, cho nên cách ăn mặc của cô cũng rất giống một thiếu nữ xinh đẹp, trong sáng, đồng thời cũng càng để lộ ra dáng vẻ giống như một cô gái nhỏ không lớn lên.

Phạm Nhật Minh kéo Nguyễn Khánh Linh vào trong ngực của chính mình, Nguyễn Khánh Linh kêu lên một tiếng, nhìn những người giúp việc nữ đang đi lại khắp nơi một chút, sau đó cô khẽ đẩy Phạm Nhật Minh một cái, nói: “Nhiều người như vậy kìa… Anh làm gì vậy?”

Nhưng mà, Phạm Nhật Minh chỉ thích trêu chọc Nguyễn Khánh Linh, cô càng có phản ứng như vậy thì anh lại càng cảm thấy đáng yêu.

Phạm Nhật Minh cố ý cúi đầu, cách Nguyễn Khánh Linh một khoảng thật gần, sau đó mới hỏi: “Phải đi đâu thế?” Ăn mặc xinh đẹp như vậy.

Nguyễn Khánh Linh nóng mặt, tim cũng đập rộn lên, cô giùng giằng lùi ra khỏi lồng ngực của Phạm Nhật Minh rồi nhanh chóng nói một câu: “Đi dạo phố cùng với Huyền.”

Sau đó thì vội vàng chạy đi giống như chạy trốn.

Phạm Nhật Minh cũng không ngăn cản Nguyễn Khánh Linh, anh cười, lắc đầu một cái, sau đó lại tiếp tục cầm tờ báo lên xem.

Đến trung tâm thương mại, Nguyễn Khánh Linh hội họp với Lăng Huyền.

Lăng Huyền nhìn thấy Nguyễn Khánh Linh thì cảm thấy kinh ngạc một chút, sau đó lại có chút chua xót nói: “Ai ôi, quả nhiên vẫn là về nhà với chồng mới là thật tốt, nhìn sắc mặt và dáng vẻ này, ngay tức khắc đã trở nên khác biệt rồi…”

Nguyễn Khánh Linh biết Lăng Huyền đang nói đùa, cho nên cô đưa tay vỗ bả vai của Lăng Huyền một cái, cười nói: “Cậu nói cái gì đấy hả?”

“Ha ha, Khánh Linh, mau nói cho tớ nghe một chút, ngày đó sau khi Phó chủ tịch Phạm Nhật Minh anh tuấn kéo cậu đi mất thì đã làm gì với cậu rồi?” Lăng Huyền mập mờ cười với Nguyễn Khánh Linh, sau đó khoác lấy cánh tay của cô.

“…Không có làm gì…”

Sắc mặt và dáng vẻ của Nguyễn Khánh Linh đều có chút mất tự nhiên, cô nhớ tới chuyện đêm đó bị Phạm Nhật Minh cưỡng hôn, không nhịn được mà lại đỏ mặt.

“Còn nói không có gì… Nhìn lại cậu một chút đi, mặt cũng đỏ rần cả rồi, có phải là anh ta và cậu đã ôm ôm hôn hôn rồi hay không?”

Lăng Huyền hỏi đến hăng say, chuyện tình cảm của chính bản thân cô ấy hoàn toàn là một mớ bòng bong vứt đi, nhưng mà cô ấy lại rất hy vọng có thể nhìn thấy được người bạn tốt của mình có thể có được một cuộc sống hôn nhân hạnh phúc.

Nguyễn Khánh Linh dứt khoát không trả lời, giả bộ làm người câm người điếc.

Nhưng mà Lăng Huyền cũng không phải là nhất định phải lấy cho được câu trả lời, chỉ cần nhìn vào sắc mặt của Nguyễn Khánh Linh thôi thì cô ấy cũng có thể biết được hơn phân nửa rồi.

Đột nhiên, Lăng Huyền nghĩ đến một chuyện, nụ cười trên mặt của cô ấy cũng hơi có chút thu lại.

“Trước đó tớ có trông thấy bình luận phía dưới ở Facebook… Cậu không có chuyện gì chứ?”

Lăng Huyền hỏi.

Thật ra hôm nay cô ấy đi ra ngoài chủ yếu là muốn xem phản ứng của cô thế nào, tiện thể an ủi cô.

Nhưng sắc mặt của Nguyễn Khánh Linh vẫn như thường, cô cười cười, lắc đầu nói: “Không có việc gì, những thứ kia cũng chỉ những tài khoản trên internet, được mua chuộc và kiểm soát được ưu ái bởi người có dụng tâm khác thôi, nếu tớ thật sự nổi giận với bọn họ, ngược lại là hạ thấp đẳng cấp của mình rồi.”