Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 562




Chương 562

Nguyễn Khánh Linh theo bản năng sờ lên môi của chính mình một cái, sau đó không tự giác mà lùi về phía sau một bước, không lên tiếng.

Phạm Nhật Minh nhìn thấy được phản ứng đáng yêu như vậy của Nguyễn Khánh Linh, cười nói: “Bây giờ không còn sớm nữa, rửa mặt rồi đi ngủ đi.”

Nói xong, Phạm Nhật Minh xoay người ra khỏi phòng.

Sau khi Phạm Nhật Minh rời đi, Nguyễn Khánh Linh cũng ngay lập tức đi rửa mặt, sau khi rửa mặt, cô nằm ở trên giường của mình, thoải mái thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên vẫn là trong nhà mình thì dễ chịu hơn…

Mặc dù ở chung cùng một chỗ với Lăng Huyền cũng rất tốt, nhưng mà dù sao thì cũng không phải là ở trong nhà mình, có lúc vào đêm khuya, vẫn sẽ khó tránh khỏi bị mất ngủ.

Trở lại không gian quen thuộc, Nguyễn Khánh Linh chui vào trong chăn, cũng không tiếp tục nghĩ đến chuyện của Phạm Nhật Minh nữa, cô thoải mái nằm ở trên giường, ngáp dài hai cái, sau đó cơn buồn ngủ cũng dần dần tăng lên, đúng vào lúc cô chuẩn bị ngủ, cửa phòng lại bị đẩy ra.

Có ai đó đang thì thầm bên tai, dường như là đang muốn hỏi cô điều gì đó.

Nguyễn Khánh Linh bị quấy rầy trong cơn buồn ngủ, có chút buồn phiền, cô tiện tay phất nhẹ một cái, muốn để cho âm thanh đáng ghét kia biến mất đi.

Nguyễn Khánh Linh không biết, cái phất tay lần này của cô đã vừa vặn, không nhẹ không nặng vỗ vào trên mặt của Phạm Nhật Minh.

Người đàn ông không ngờ tới được động tác của Nguyễn Khánh Linh, trong lúc nhất thời cũng có chút ngơ ngác.

Nhưng mà, cuối cùng anh lại cũng chỉ vừa đành chịu vừa buồn cười.

Ở trước mặt của Nguyễn Khánh Linh, bất kể là cô có làm ra loại động tác tùy tiện, vô lễ gì thì anh cũng có thể tha thứ một cách rất dễ dàng, thậm chí, anh còn cảm thấy động tác của cô ngốc nghếch đến đáng yêu.

Phạm Nhật Minh giống như là trừng phạt mà nhéo nhẹ lên mặt của cô một cái, sau đó lại hỏi một lần: “Cuối tháng em có rảnh không?”

Nguyễn Khánh Linh bị bóp mặt thì rất là không hài lòng, cô kéo chăn lên, che kín đầu của chính mình, sau đó, một tiếng nói nặng nề lại mơ hồ truyền ra từ trong chăn.

“Có.”

Phạm Nhật Minh lấy được câu trả lời, cũng không quấy rầy giấc ngủ của Nguyễn Khánh Linh nữa, chỉ cười mắng cô một câu: “Con heo nhỏ lười biếng.”

Bước chân của anh rất nhẹ, nhanh chóng rời khỏi phòng của Nguyễn Khánh Linh.

Ngày hôm sau, Nguyễn Khánh Linh ở nhà, nhận được một cuộc điện thoại của Phạm Nhật Minh gọi tới, anh nói anh có tập tài liệu để quên ở nhà, bảo cô đưa tới cho anh.

Trước kia, chuyện này gần như là không tới phiên Nguyễn Khánh Linh cô đi làm, nhưng mà, nếu như ngày hôm nay Phạm Nhật Minh đã gọi điện thoại cho cô, nhưng mà dù sao thì cô cũng chỉ nhàn rỗi đến mức nhàm chán ở nhà, cho nên dứt khoát đi ra ngoài, mang tập tài liệu đến cho Phạm Nhật Minh.

Nguyễn Khánh Linh đi tới Tập đoàn nhà họ Phạm, bây giờ cô đã quen đường quen lối đối với Công ty này, vì thế rất nhanh cô đã đến được bên ngoài phòng làm việc của Phạm Nhật Minh.

Vừa vặn lúc này, Hà Thanh đi tới từ phía đối diện, sau lưng của cô ta còn có cả một kẻ nịnh hót đi theo.

Vốn dĩ là Nguyễn Khánh Linh muốn dứt khoát phớt lờ Hà Thanh, nhưng mà, Nguyễn Khánh Linh không nghĩ tới, Hà Thanh và kẻ nịnh hót kia lại nhanh chóng đẩy nhanh bước chân đi về phía của cô, hơn nữa còn vừa khéo ngăn cản ở trước mặt của cô.