Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 525




Chương 525

Phạm Nhật Minh xuống xe trước, theo tiếng anh đóng của xe, người của trợ lý Tiến cũng không nhịn được run lên.

“Còn không chịu ra? Lẽ nào muốn tôi mời cậu?”

Cửa xe bên cạnh anh ta đột nhiên bị mở ra, tiếp đó khuôn mặt trầm tĩnh của anh liền xuất hiện trước mặt anh ta, tên trợ lý đó chỉ cảm thấy hai chân nhũn ra, anh ta không dám lề mề, chân vẫn còn đang run, lưu loát xuống xe.

Phạm Nhật Minh tự mình lái xe quay trở về công ty, đồng thời cũng không để Hà Thanh có cơ hội đến gần anh.

Suốt dọc đường đi, không biết có phải do trợ lý vừa rồi hay không, Phạm Nhật Minh lái xe rất nhanh, cảm giác như suốt cả một quá trình anh đều không đạp phanh, Hà Thanh ngồi ở ghế phía sau nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ nhanh chóng lướt qua, trong lòng cô ta không ngừng run sợ, hai tay ra sức bấu chặt lấy nhau, sắc mặt trở nên trắng bệch, môi không ngừng run rẩy, nói: “Nhật… Nhật Minh, anh lái xe cẩn thận một chút…”

Trong lòng cô ta sợ chết khiếp, sợ rằng nếu như Phạm Nhật Minh lái không cẩn thận sẽ trực tiếp đâm vào người khác.

Cảm giác cái mạng nhỏ của cô ta đang nằm trong tay người khác, thật sự khiến cô ta hoảng sợ.

Không biết có phải vì giọng nói của cô ta quá nhỏ hay không mà Phạm Nhật Minh không hề có bất kỳ một phản ứng nào, tốc độ của chiếc xe vẫn không hề giảm, ngược lại còn có dấu hiệu chạy nhanh hơn, điều này khiến Hà Thanh thật sự sợ hãi, suốt quãng đường, cô ta không còn tâm tư mà nghĩ đến chuyện khác, hai tay gắt gao bám chặt vào dây an toàn, miệng mím chặt không nói thành lời.

Cuối cùng cũng tới cửa công ty, Phạm Nhật Minh đạp phanh xe lại.

Theo quán tính, Hà Thanh bị lực đẩy làm cho người hướng về phía trước, cả người cô ta đập mạnh vào phía sau của ghế lái.

Nhưng mà Phạm Nhật Minh làm như mắt điếc tai ngơ, vừa tới công ty liền đẩy cửa xe bước xuống, đôi chân dài nhanh chóng bước vào trong công ty, không hề quan tâm dù chỉ là một chút đến người phụ nữ ở trong ty.

Đầu Hà Thanh vô cùng đau, nhưng dù có đau thế nào cũng không thể so sánh bằng sự đau đớn cùng khiếp sợ trong lòng.

Xác nhận lại một lần cuối xem bản thân có bị thương không, sau đó cô ta không để ý đến sự đau đớn ở đầu, nhanh chóng xuống xe, chạy theo phía sau Phạm Nhật Minh.

“Nhật Minh!”

Hà Thanh gọi lớn.

Cũng may lúc này trong công ty không có nhiều nhân viên, nếu không tiếng gọi lớn của cô sẽ thu hút sự chú ý của mọi người, phỏng đoán mọi nhân viên của công ty sẽ tò mò muốn xem náo nhiệt.

Tuy nhiên, Phạm Nhật Minh vẫn không thèm nhìn cô ta, bước chân cũng không dừng lại.

Thấy thế, Hà Thanh nghĩ ra một cách, cô ta vội vàng chạy lên, đứng trước mặt người đàn ông, khuôn mặt thanh tú này đã khiến cô ngày đêm nhớ đến, ánh mắt si mê, đầu óc nóng lên, muốn nói với anh về tình cảm bấy lâu cô ta chôn giấu.

Nhật Minh, em yêu anh…Cho dù là trước kia hay hiện tại, anh có biết…”

“Dừng lại.”

Hà Thanh còn chưa nói xong đã bị người đàn ông trước mặt cắt đứt lời.

Lúc này, trong đôi mắt anh chỉ còn lại sự lạnh lùng đến mức như không còn nhân tính: “Hà Thanh, tôi đã nói rõ ràng với cô về chuyện này rồi.”