Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 511




Chương 511

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Lăng Huyền lớn như vậy rồi nhưng cô ấy chưa từng đút cho ai uống nước như thế này cả.

Vốn dĩ trong đầu Trần Hữu Nghị đã tưởng tượng ra cảnh Lăng Huyền đút nước cho mình uống chắc chắn sẽ rất đẹp và lãng mạn nhưng cuối cùng kết quả mà anh ta nhận được là phân nửa cốc nước đều tràn ra ngoài rồi đổ hết lên quần áo của anh ta.

Lăng Huyền hoàn toàn không đút nước cho anh ta uống mà là đổ nước lên người anh ta.

Trần Hữu Nghị còn chưa chuẩn bị xong mà Lăng Huyền đã dốc hết cốc nước vào miệng anh ta rồi, kết quả là phân nửa cốc nước ấm bị trào ra ngoài rồi đổ hết lên quần áo của người đàn ông đó.

“Xin lỗi… Thật xin lỗi anh. Tôi không cố ý đâu.”

Lăng Huyền thấy quần áo của Trần Hữu Nghị bị ướt một mảng lớn như vậy thì có hơi hoảng hốt, cô ấy vội vàng nói lời xin lỗi rồi cảm thấy cực kỳ xấu hổ.

Trần Hữu Nghị cũng không ngờ được tình huống bất ngờ này nên trong phút chốc anh ta quên mất việc phải giả vờ tỏ ra yếu ớt. Sờ sờ vào chỗ bị ướt trên áo sơ mi, anh ta chỉ chỉ vào tập khăn giấy trên bàn uống trà rồi nói: “Không sao đâu, cô đưa cho tôi mấy tờ khăn giấy kia đi.”

Anh ta vừa nói dứt lời thì thấy Lăng Huyền không nhúc nhích nữa mà thay vào đó, cô ấy nhìn Trần Hữu Nghị bằng ánh mắt nghi ngờ rồi mím môi không nói một lời.

Trái tim của Trần Hữu Nghị rơi loảng xoảng vài tiếng.

Bầu không khí trong phòng khách im lặng khoảng hai, ba giây.

Trước khi Lăng Huyền kịp nói gì đó thì Trần Hữu Nghị đã giành phần trước, anh ta lại ho khan hai tiếng rồi lại giả vờ bày ra dáng vẻ đau yếu. Chỉ tiếc là lúc này Lăng Huyền đã không còn tin anh ta như ban đầu nữa.

Đột nhiên cô ấy nhớ lại vừa rồi lúc còn ở bệnh viện, trông sắc mặt của Trần Hữu Nghị rõ ràng vẫn rất khỏe mạnh, đâu có chỗ nào giống như người đang bị đau đầu đâu?

Không biết có phải là anh ta đang nói dối mình không nhỉ?

Suy nghĩ này vừa xuất hiện trong lòng Lăng Huyền thì cô ấy lại quay sang nhìn bộ dạng suy nhược của Trần Hữu Nghị thêm lần nữa. Bấy giờ thì cô ấy bắt đầu cảm thấy trông Trần Hữu Nghị dối trá quá rồi, chắc chắn là anh ta đang giả vờ.

Cô lạnh mặt đặt ly nước lên bàn rồi hỏi anh ta: “Trần Hữu Nghị, có phải anh đang giả vờ không vậy?”

Vẻ mặt của người đàn ông đó thoáng thay đổi nhưng anh ta lại không nói năng gì cả.

Lăng Huyền thấy dáng vẻ im lặng không nói một lời của Trần Hữu Nghị thì càng xác định được suy nghĩ trong lòng mình là đúng. Vừa nãy cô ấy còn đang cảm thấy áy náy vì lỡ hất hết nước lên áo sơ mi của anh ta nhưng bây giờ đọng lại trong lòng cô ấy chỉ còn sự căm phẫn mà thôi.

Mình là trò đùa của người đàn ông này à?

“Anh nói gì đó đi!” Lăng Huyền bắt đầu tức giận rồi.

Ánh mắt của cô ấy dừng lại trên người Trần Hữu Nghị như thể muốn đâm thủng anh ta ra vậy.

Bây giờ thì Trần Hữu Nghị cũng biết là mình không thể giả vờ được nữa, anh ta thu lại vẻ yếu ớt trên mặt rồi ngẩng đầu lên nhìn cô ấy, không hề né tránh mà gật đầu một cái.

Vào giây phút Trần Hữu Nghị gật đầu thì sự tức giận của Lăng Huyền cũng bắt đầu bùng phát, cô ấy lên tiếng chất vấn: “Đang yên đang lành mà sao tự nhiên anh giả vờ ốm làm gì?”

Nhưng Trần Hữu Nghị không hề để ý đến sự tức giận của cô ấy mà tự mình lấy mấy tờ giấy rồi lau vết ướt trên quần áo mình.