Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 509




Chương 509

Nguyễn Khánh Linh cũng cảm thấy chuyện này khá khó giải quyết. Cô hỏi: “Vậy cậu có ý kiến gì không? Thế mà anh ta cũng ly hôn với vợ rồi đấy…”

Trước đây Nguyễn Khánh Linh cũng đã từng tiếp xúc với Thẩm Lăng một khoảng thời gian, khi đó cô cảm thấy người đàn ông này quá thực dụng, làm chuyện gì cũng đều có mục đích. Thế nhưng bây giờ anh ta có thể vì Lăng Huyền mà ly hôn với vợ, điều này khiến cô cảm thấy khá bất ngờ.

Nhưng đúng thật là bây giờ Lăng Huyền đang cảm thấy rất phiền não. Cô ấy nói: “Ly hôn thì làm sao? Đừng nói là chưa ly hôn, dù hai người họ có thực sự ly hôn rồi đi chăng nữa thì tớ cũng không muốn ở bên anh ấy nữa. Vì nhìn kiểu gì thì tớ cũng biến thành kẻ thứ ba chen chân vào cuộc hôn nhân của họ và cũng là nguyên nhân dẫn đến sự rạn nứt giữa hai người. Tớ ghét bị gán cái mác như thế lắm.” Lăng Huyền nói hết suy nghĩ trong lòng của mình ra.

Đúng thế, dù cô ấy vẫn còn một chút tình cảm với Thẩm Lăng nhưng họ đã sai ngay từ đầu rồi. Cuối cùng dù có ở bên nhau thì cũng chỉ là giẫm đạp lên sự đau khổ của người khác để đổi lấy hạnh phúc của bản thân mà thôi.

Mà đó lại chính là điều là Lăng Huyền không muốn nhìn thấy nhất, cũng không hy vọng nó sẽ xảy ra.

Đúng lúc Trần Hữu Nghị đến bệnh viện để thăm Nguyễn Khánh Linh, anh ta đứng ở cửa phòng bệnh thì nghe thấy câu nói này của Lăng Huyền. Lông mày anh ta khẽ nhướng lên. Không ngờ cô gái trông có vẻ tùy tiện, cẩu thả này lại có suy nghĩ chín chắn như vậy.

Vì Lăng Huyền ngồi quay lưng về phía cửa nên cô ấy không biết Trần Hữu Nghị đã đến. Nhưng Nguyễn Khánh Linh thì nhìn thấy anh ta nên cô chủ động chào hỏi.

Bấy giờ Lăng Huyền mới biết Trần Hữu Nghị tới rồi, thế nên cô ấy quay đầu lại nhìn anh ta một cái rồi cũng lên tiếng chào.

Sau lần ở chung phòng bệnh với Trần Hữu Nghị lần trước thì quan hệ giữa Lăng Huyền và Trần Hữu Nghị đã trở nên vô cùng quen thuộc rồi, huống chi hai người họ đều không có cái tính hay ngại nên khi ở chung một chỗ thì họ chơi cũng khá được.

Trần Hữu Nghị đặt quà thăm hỏi mà mình mang đến lên tủ đầu giường của Nguyễn Khánh Linh. Sau đó anh ta trò chuyện qua loa với cô vài câu, thỉnh thoảng Lăng Huyền cũng góp vui vào câu chuyện của hai người. Bầu không khí trầm trầm trong phòng bệnh hồi nãy cũng đã sôi động lên rất nhiều.

Sau khi ba người trò chuyện được một lúc thì Trần Hữu Nghị đứng dậy nói lời tạm biệt.

Đúng lúc đó, đột nhiên Nguyễn Khánh Linh nói: “Anh Nghị, anh có thể đưa Huyền về nhà giúp tôi được không? Lát nữa là trời tối rồi, để cậu ấy đi về một mình thì tôi không yên tâm lắm. Với cả khu trọ của cậu ấy cách bệnh viện cũng xa nữa.”

Trần Hữu Nghị không có ý kiến gì cả, anh ta quay đầu lại nhìn Lăng Huyền rồi hỏi: “Cô thấy thế nào? Tôi đưa cô về nhé?”

Lăng Huyền suy nghĩ một lúc thì thấy như vậy cũng được, cô ấy cũng có thể tiết kiệm được một khoản tiền dùng để gọi xe taxi nên cuối cùng đã gật đầu đồng ý.

Trần Hữu Nghị và Lăng Huyền cùng nhau rời khỏi phòng bệnh, Nguyễn Khánh Linh nhìn bóng lưng một cao một thấp phối hợp hài hòa đến mức khó hiểu của hai người họ thì không nhịn được mà khóe môi khẽ cong lên.

Nếu Thẩm Lăng không đáng tin thì chắc chắn Trần Hữu Nghị sẽ đáng tin cậy. Đối với sự hiểu biết của Nguyễn Khánh Linh về Trần Hữu Nghị thì nếu Lăng Huyền và Trần Hữu Nghị có thể thành đôi thì chắc chắn Lăng Huyền sẽ rất hạnh phúc.

Trần Hữu Nghị đưa Lăng Huyền về đến cổng khu trọ.

“Cảm ơn anh vì đã đưa tôi về nhà nhé.” Nói xong, Lăng Huyền tháo dây an toàn ra, đang định xuống xe thì đột nhiên nghe thấy người đàn ông ngồi bên cạnh mình hít sâu vào một hơi.