Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 506




Chương 506

“Ừ ừ ừ, anh là đồ lừa đảo, là anh quá đáng, anh chân thành xin lỗi em, em đừng khóc nữa được không?”

Đây cũng là lần đầu tiên mà Phạm Nhật Minh cảm thấy hóa ra bản thân mình cũng có thể kiên nhẫn đến như vậy, dỗ dành một người phụ nữ như thể đang dỗ dành một đứa trẻ.

Nghe anh nói thế thì Nguyễn Khánh Linh mới không cảm thấy tủi thân nữa. Cô hít sâu vào một hơi, Phạm Nhật Minh rút khăn giấy ở đầu giường ra lau nước mũi cho cô, lau xong còn tiện thể lấy khăn ướt lau mặt cho cô nữa.

Sau khi lau khô khuôn mặt mếu máo như chú mèo nhỏ của Nguyễn Khánh Linh xong, Phạm Nhật Minh mới ngồi xuống bên cạnh rồi ôm cô vào lòng một lần nữa.

Tâm trạng hiện giờ của Nguyễn Khánh Linh cũng không sụp đổ như vừa nãy nữa nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy hơi sa sút.

“Phạm Nhật Minh.” Nguyễn Khánh Linh gọi tên anh.

“Ừ?” Giọng nói của người đàn ông dịu dàng đến không ngờ.

“Xương chân của em gãy rồi, vậy là khoảng thời gian rất dài trước mắt, em không thể biểu diễn trên sàn catwalk được nữa.” Nguyễn Khánh Linh hơi bực bội.

Dù sao đây cũng là việc mà cô yêu thích nhưng bây giờ buộc phải dừng lại một cách đột ngột khiến cô có cảm giác bản thân đang bỏ dở giữa chừng.

Phạm Nhật Minh an ủi cô: “Chỉ là tạm thời thôi mà em, sau khi dưỡng thương và nghỉ ngơi thật tốt thì em lại có thể biểu diễn được rồi mà.”

“Nhưng mà bác sĩ đã nói là nửa năm tới em sẽ không thể đi giày cao gót, hay nói cách khác thì nửa năm tới em không thể kiếm tiền, cũng sẽ không thể trả lại tiền cho anh được… Đừng…”

Cô mới nói được nửa câu thì đột nhiên đôi môi cô bị người đàn ông này chặn lại.

Nguyễn Khánh Linh kinh ngạc, tim cô đập rộn lên rồi vội vàng đẩy Phạm Nhật Minh ra. Cô lấy hai tay che lấy đôi môi mình rồi đỏ mặt nói: “Sao tự nhiên anh lại hôn em? Em… Em còn chưa rửa mặt nữa mà…”

Cô vừa mới tỉnh lại nên chưa kịp đánh răng rửa mặt gì cả, không phải anh là người mắc bệnh sạch sẽ ư?

Nghĩ vậy nên Nguyễn Khánh Linh không nhịn được mà quay sang nhìn Phạm Nhật Minh bằng ánh mắt cẩn thận, hình ảnh lôi thôi, lếch thếch của anh trông hơi khác so với trước đây…

Bấy giờ cô chợt nghe thấy giọng nói mang theo vẻ trêu chọc của người đàn ông vang lên: “Vừa hay anh cũng chưa rửa mặt.”

Anh đang nằm nghỉ thì nhận được điện thoại của Hách Huy Hoàng, anh bèn vội vàng chạy tới đây nên cũng quên chưa rửa mặt.

Nguyễn Khánh Linh hơi cạn lời nên hỏi: “Anh đã làm gì vậy? Sao trông anh… khác hẳn thế?”

Phạm Nhật Minh nhìn vẻ mặt ẩn chứa sự ghét bỏ của cô thì không nhịn được mà đập đầu mình vào đầu cô rồi nói: “Em đúng là cái đồ không có lương tâm, em còn dám ghét bỏ anh à?”

“…”

Dưới sự “uy hiếp” của Phạm Nhật Minh, Nguyễn Khánh Linh bĩu môi một cái rồi cũng không xoắn xuýt về chuyện này nữa.

Sau khi trêu cô thêm một lúc thì Phạm Nhật Minh mới đứng dậy đi rửa mặt.

Rửa mặt xong anh đi ra rửa mặt cho Nguyễn Khánh Linh. Nhìn người đàn ông lúc nào cũng ngồi ở tít trên cao đang bận rộn vì mình thì khóe miệng cô không tự chủ được mà khẽ cong lên, hai mắt thì long lanh nhìn anh không rời.

Sau khi Phạm Nhật Minh ngơi tay, thấy bộ dạng ngây ngô của cô thì cúi đầu xuống cắn một cái.

“Khụ khụ khụ…” Đột nhiên có một tiếng ho cố ý vang lên.

Nguyễn Khánh Linh vừa sợ vừa xấu hổ nên trốn vào trong ngực anh theo bản năng, Phạm Nhật Minh cũng ôm cô vào lòng theo thói quen nhưng ánh mắt thì nhìn về phía người đang đi tới.