Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 504




Chương 504

“Đi công tác ở nước ngoài ư?” Nguyễn Khánh Linh lẩm bẩm, trong lòng thì trào dâng cảm giác mất mát và lạc lõng như thể trong thời khắc mà cô cảm thấy yếu đuối nhất thì lại chẳng có ai để cô có thể dựa vào vậy.

Nhưng mà bây giờ Hách Huy Hoàng vẫn còn đang ở đây nên cô cố gắng nặn ra một nụ cười với anh ta rồi nói: “Cảm ơn anh đã nhắc nhở tôi nhé, nhưng mà tôi vẫn muốn xin lỗi vì đã nhận nhầm anh…”

Thực ra Nguyễn Khánh Linh nhận nhầm cũng là chuyện dễ hiểu thôi. Vì ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Hách Huy Hoàng, cô đã cảm thấy phong cách trên người anh ta có phần giống Phạm Nhật Minh, ít nhất là ở một vài phương diện nào đó. Cộng thêm việc vừa rồi cô còn chưa tỉnh táo hẳn nên nhận nhầm người cũng là lẽ dĩ nhiên thôi.

Tất nhiên là Hách Huy Hoàng không trách móc gì cô mà còn nói xin lỗi cô bằng sự chân thành: “Tôi mới người phải nói lời xin lỗi mới đúng, vì tôi tin nhầm người nên mới để Phó Hà San có cơ hội hãm hại cô.”

Nghe anh ta nói vậy thì Nguyễn Khánh Linh lại không biết phải nói gì.

Hách Huy Hoàng tưởng cô đang tức giận nên tiếp tục giải thích: “Tôi biết sự tổn thương xảy ra với cô lần này không có cách nào bù đắp được nhưng cô yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức để bù đắp cho cô. Tôi đã chấm dứt hợp đồng với Phó Hà San và đồng thời cũng gửi đoạn video mà cô ta đẩy cô xuống cầu thang cho cảnh sát rồi, cô ta sẽ bị kết án sớm thôi.”

Nguyễn Khánh Linh nghe vậy thì vẻ mặt cô mới buông lỏng ra một chút.

Cô muốn ngồi dậy nhưng lại cảm thấy chân mình truyền tới một cảm giác vô cùng đau đớn. Cô dời ánh mắt xuống dưới chân thì mới phát hiện chân trái cô đang bị bó bột. Giây phút đó, đầu óc cô hơi đông cứng lại. Sau khi run sợ một hồi lâu, Nguyễn Khánh Linh mới cất tiếng hỏi: “Chân tôi bị sao vậy?”

Trước khi tới bệnh viện thì Hách Huy Hoàng cũng đã được nghe qua về tình trạng của cô nên bây giờ anh ta cũng có thể trả lời được câu hỏi của cô rồi.

“Lúc té cầu thang thì xương chân cô bị gãy nên mới phải bó bột lại như thế này, còn những bộ phận khác thì không có vấn đề gì cả.”

“Ngã gãy chân á?”

Vẻ mặt của Nguyễn Khánh Linh thay đổi một cách đột ngột, cô hỏi một cách khó khăn: “Vậy… Vậy tôi còn có thể tiếp tục biểu diễn trên sàn catwalk được không?”

Hách Huy Hoàng trầm ngâm mất một lúc, nhìn ánh mắt tràn ngập ánh sáng đang mang theo hi vọng của cô thì bỗng nhiên anh ta không đành lòng nói cho cô biết sự thật. Nhưng cuối cùng anh ta vẫn nói:

“Y tá nói rằng chân của cô… chắc phải tầm nửa năm không được mang giày cao gót, nên…”

Rốt cuộc thì Hách Huy Hoàng cũng không nỡ lòng nói câu đó ra, anh ta thấy nếu làm như vậy thì tàn nhẫn với Nguyễn Khánh Linh quá. Hách Huy Hoàng có thể thấy được lòng nhiệt huyết và tình yêu của cô gái này đối với sàn catwalk. Vả lại cô còn có năng khiếu cao như vậy, chỉ mới biểu diễn một lần mà đã đạt được thành tích cao như thế rồi. Sau khi đạt được thành tích cao như thế nhưng lại phải bặt vô âm tín tận nửa năm thì quả là một sự đả kích không nhỏ đối với bất cứ ai.

Quả nhiên sắc mặt của Nguyễn Khánh Linh không được tốt cho lắm, cô cụp mắt xuống, không nói gì khoảng một lúc lâu.

Thấy bộ dạng này của cô thì Hách Huy Hoàng lại bắt đầu tự trách mình, anh ta chủ động nói sang chủ đề khác nhưng Nguyễn Khánh Linh cũng chỉ đáp lời bằng giọng yếu ớt.

Đúng lúc đó thì Hách Huy Hoàng nhận được một cuộc điện thoại, công ty xảy ra chuyện nên anh ta phải trở về một chuyến, cũng vẫn là chuyện liên quan đến Phó Hà San mà thôi.

“Thật ngại quá Khánh Linh, bây giờ tôi phải về công ty để xử lý một số chuyện rồi.” Hách Huy Hoàng nói với cô bằng giọng áy náy.

Tất nhiên là Nguyễn Khánh Linh sẽ không ép anh ta ở lại nên cô nói: “Không sao đâu, anh cứ đi đi.”

Nhưng Hách Huy Hoàng cũng không yên tâm để cô ở lại đây một mình, dường như Nguyễn Khánh Linh nhận ra sự lo lắng của anh ta nên trấn an: “Tôi ở một mình được mà, anh cứ trở về đi.”