Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 476




Chương 476

Cô không am hiểu mấy việc ứng phó này, nhưng mà cũng không thể trực tiếp đẩy mấy người này ra, cô cảm giác được lỗ tai mình bị bọn họ ồn đến ong ong lên rồi, có chút khó chịu.

Cuối cùng, vẫn là Tony nhìn ra cô không thoải mái, bước tới kéo mấy người mẫu ra.

Anh ta bình tĩnh nói: “Đều đang làm gì đây? Lát nữa không phải lên diễn à? Còn không mau đi chuẩn bị đi!”

Các người mẫu khi nghe anh ta nói, sắc mặt có chút ngượng ngùng, lúc này mưới tản ra.

Nguyễn Khánh Linh thở nhẹ ra một hơi, cô cảm ơn nhìn Tony, lúc này Tony cũng cười cười, nói: “Không tồi, em cũng đi chuẩn bị đi.”

“Vâng.”

Nguyễn Khánh Linh quay lại phòng thay đồ, cô lấy bộ trang phục thứ hai ra, đang chuẩn bị cho buổi tối, lại phát hiện một vết cắt dài ở góc váy, đột ngột như vậy, cô chau mày lại đứng yên tại chỗ nhìn chiếc váy.

Vừa mới nãy cô còn kiểm tra qua ba bộ quần áo, tuyệt đối không có vấn đề gì mà, nhưng mới một lát thôi chiếc váy đã bị rách thế này, chắc chắn là do người làm!

Nguyễn Khánh Linh liền nghĩ ngay đến Phó Hà San!

Chắc chắn lại là người phụ nữ kia!

Vừa nhắc tào tháo thì tào tháo đến.

“Này! Váy của cô sảo lại bị rách một miếng thế này? Lát nữa làm sao mà lên biểu diễn được?”

Nháy mắt Giọng nữ cao vút cất lên, vang lên bên tai Nguyễn Khánh Linh.

Cô nghe thấy giọng nói đó, cảm nhận được sự chán ghét trước giờ chưa từng có, cô tức giận quay đầu lại, liếc mắt nhìn chằm chằm vào Phó Hà San, có lẽ ánh mắt của cô quá mức sắc bén, khiến Phó Hà San nhịn không được lùi về sau một chút.

Cô ta có chút chột dạ, nhưng để không mất đi khí thể của mình, vẫn cứng đầu mà nói với cô: “Cô nhìn tôi thì làm được gì? Chẳng lẽ cô nghi ngờ tôi sao? Tôi mới vừa ở cùng với mấy người các cô, làm gì có thời gian động tay vào cái váy của cô chứ? Theo tôi thấy ấy à, chính cô tự mình không cẩn thận…”

Giọng nói của Phó Hà San thu hút rất nhiều người mẫu khác nhìn tới, bao gồm cả Tony.

Mấy người mẫu nhìn chiếc váy len bị phá hỏng, có chút đồng tình với Nguyễn Khánh Linh.

Vừa rồi xuất hiện nổi bật dưới ánh đèn sân khấu như vậy, giờ lại xảy ra loại chuyện thế này.

Tony cũng nghiêm túc nhìn chiếc váy trên tay cô, người mẫu ban đầu tham gia vì để đề phòng những trường hợp bất ngờ, thì sẽ chuẩn bị thêm một chiếc váy khác, nhưng nhãn hàng lần này lại không cung cấp thêm.

Cho nên ngày từ đầu anh ta cũng đã dặn dò qua, quần áo tuyệt đối không thể xảy ra bất kì hư hại nào, không thì hậu quả phải tự mình chịu trách nhiệm.

Nhưng anh ta lại không ngờ rằng, trang phục của Nguyễn Khánh Linh sẽ xảy ra vấn đề.

Hơn nữa vào lúc này, có rất nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm vào bọn họ không rời, cho dù anh có muốn làm việc thiên vị thì cũng không có cơ hội để thiên vị cô, vì thế, anh chỉ có thể nghiêm nghị, thấp giọng nói: “Tôi đã nhắc nhở từ trước rồi, quần áo bị hư hại sẽ tự mình chịu trách nhiệm, tôi không quan tâm cô làm thế nào, tới lượt em biểu diễn thì em bắt buộc phải lên, hơn nữa không thể mắc sai lầm nào, không thì… lập tức rời khỏi công ty.”

Nói xong lời này, Tony liền xoay người rời đi.

Nháy mắt, nhóm người mẫu nhìn Nguyễn Khánh Linh, mỗi người có thần sắc khác nhau, có thương hại, có đồng cảm, nhưng nhiều hơn là đang đứng xem kịch, bọn họ rất nhanh tản ra, chuẩn bị để đợi lát nữa nhìn Nguyễn Khánh Linh làm trò hề trên sân khấu.