Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 461




Chương 461

Nguyễn Khánh Linh quan sát một lúc, cô phát hiện ra rằng hầu hết những người bên trong đó đều quen biết với nhau, bọn họ tụ tập thành từng tốp ba người hay năm người, dáng vẻ vừa nói vừa cười rất vui vẻ.

Một lúc sau, những người khác lần lượt bước vào.

Vừa rồi cô có hỏi trợ lý, ngày đầu tiên vẫn chưa bắt đầu huấn luyện, đây là khoảng thời gian để mọi người và giáo viên làm quen với nhau.

Tuy nhiên, theo tình hình hiện tại, thì hầu hết mọi người có mặt tại đây đều đã quen biết với nhau, ngoại trừ Nguyễn Khánh Linh.

Đương nhiên là cũng có một vài người mới như cô, tất cả bọn họ cũng đều yên lặng ngồi trong ở góc chờ đợi bắt đầu.

Một lúc sau, có một người đàn ông có chiều cao trung bình bước vào.

Sau khi anh ta đi vào, tiếng huyên thuyên ríu rít trong phòng tập cũng trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.

“Thầy Tony đến rồi.”

“Tại sao năm nay vẫn là anh ta?”

“…”

Có tiếng người nhỏ giọng bàn luận vang lên bên tai Nguyễn Khánh Linh.

Cô rất nhanh liền nhận ra rằng người đang đi vào chính là thầy hướng dẫn của năm nay.

Chẳng qua là khi cô nhìn sắc mặt của những người xung quanh, cũng như lời đánh giá của họ đối với anh ta, dường như không được yêu thích lắm, đây là có chuyện gì vậy?

Nguyễn Khánh Linh không khỏi nghi hoặc.

Đúng ngay lúc này, người đàn ông đó đi tới phía trước, anh ta đứng ở chính giữa, từ trên cao nhìn xuống những người phụ nữ đang ngồi xếp bằng ở dưới kia, tầm nhìn của anh ta rất sắc bén, anh ta chậm rãi lướt nhìn qua vòng quanh sân tập, mãi cho đến khi nhìn đến Nguyễn Khánh Linh, anh ta thoáng ngừng lại một chút, ánh mắt đảo quanh trên gương mặt cô.

Nguyễn Khánh Linh bị anh ta nhìn chằm chằm có chút không thoải mái, nhưng cô lại không hề có ý né tránh, mà trực tiếp nhìn thẳng vào anh ta, cũng đang quan sát anh ta.

Thầy giáo Tony này để mái tóc rất dài, cũng vừa đủ để tết một chùm bím tóc sau đầu, mà quả thật là anh ta cũng đã thắt bím buộc chùm tóc đó lên, nếu như Nguyễn Khánh Linh không có nhìn nhầm, thì trên mặt anh ta còn được trang điểm một cách rất là cầu kỳ.

Thậm chí những trang phục mà anh ta đang mặc đều thiên về hình tượng nữ tính hơn, áo mặc trong là áo len màu nhạt, còn quần thì là quần jeans màu đen bó sát.

Hơn nữa, anh ta đang cầm bản danh sách trong tay, nhưng nếu nhìn kỹ hơn nữa, thì sẽ phát hiện ra rằng anh ta đang cầm một đầu của tờ giấy bằng ngón cái và ngón trỏ của mình, còn các ngón còn lại đều được vểnh lên cao, có một độ cong nhất định, tựa hồ như là ngón tay xếp thành hình hoa lan.

Thầy giáo Tony này, có vẻ hơi nữ tính nhỉ.

Tuy rằng trong tự đáy lòng Nguyễn Khánh Linh không thích gắn biệt hiệu cho người khác, nhưng vào lúc này, khi cô nhìn thấy ông thầy giáo này, cô vẫn không thể nhịn được mà tạo cho anh ta một biệt hiệu về cái ấn tượng đầu tiên này.

Lúc này, cuối cùng ánh mắt của thầy Tony cũng thu hồi lại, trong mắt anh ta hiện lên một chút ý cười nhàn nhạt.

Có vẻ như tố chất của các cô bé nhỏ này không tệ nhỉ.

“Nào, chúng ta điểm danh.”

Thầy Tony lên tiếng kêu gọi, giọng nói của anh ta không lớn, nhưng cũng đủ để mọi người trong phòng tập nghe thấy.