Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 460




Chương 460

Phạm Nhật Minh nhìn cái dáng vẻ có chút khẩn trương của cô, mà thấy buồn cười, anh nhịn không được thấp giọng bật cười thành tiếng.

Có thể là vì vừa mới tắm xong, nên nhìn khuôn mặt người phụ nữ trong ống kính như bị hơi nước làm cho đỏ ửng, vừa hồng hào lại vừa mịn màng, khiến trái tim anh một đợt rung động, hận không thể xuất hiện ngay trước mặt cô lúc này, cứ thế ôm chặt người phụ nữ khiêu gợi này vào lòng.

Mà không phải như lúc này, anh chỉ có thể nhìn cô qua cái màn hình lạnh lùng này.

Phạm Nhật Minh thầm thở dài một hơi.

Không còn cách nào khác, nếu như cô đã thích thì anh chỉ đành phải để cô đi, nếu không lại không biết trong lòng cô sẽ oán hận anh như thế nào.

“Hôm nay thế nào? Ở có quen không?”

Phạm Nhật Minh nghiêm chỉnh lại, hỏi.

Sắc mặt của Nguyễn Khánh Linh cũng dần dần trở lại bình thường, cô cảm thấy buồn cười khi nghe thấy lời nói này của người đàn ông, liền trả lời: “Đây mới là ngày đầu tiên, làm sao biết được quen hay không quen chứ?”

Sắc mặt của Phạm Nhật Minh ở đầu dây bên kia dường như đang ngưng trọng lại, anh ho khan một tiếng, sau đó liền thay đổi chủ đề: “Công ty có sắp xếp trợ lý cho em đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Người đó thế nào?”

Mặc dù Nguyễn Khánh Linh không biết tại sao Phạm Nhật Minh lại đi quan tâm đến những chuyện vụn vặt này, nhưng cô vẫn rất nghiêm túc mà trả lời: “Tốt lắm, hôm nay bà ấy giúp em xách hành lý, con người bà ấy cũng rất dịu dàng và dễ hòa đồng.”

“Vậy em cũng thấy thích bà ấy phải không?” Người đàn ông đột nhiên hỏi.

“Đúng vậy.” Nguyễn Khánh Linh gật đầu, không biết có phải là ảo giác của cô hay không, cứ cảm thấy là sau khi cô gật đầu, Phạm Nhật Minh dường như đã mỉm cười.

Ngay sau đó, Phạm Nhật Minh và Nguyễn Khánh Linh lại tán gẫu thêm vài câu, anh vốn dĩ không phải là người giỏi giao tiếp, lúc này nói đi nói lại cũng không có gì để nói nữa, vì vậy anh nhìn qua thời gian, bèn kết thúc cuộc gọi với cô.

“Ngày mai em còn phải tập huấn, cúp điện thoại rồi đi ngủ đi, có biết không hả?”

Giọng nam vừa báo đạo vừa dịu dàng ở đầu dây bên kia, khiến lòng Nguyễn Khánh Linh mềm nhũn, cô mỉm cười đồng ý.

Sau khi cúp máy điện thoại, Nguyễn Khánh Linh quả thật rất ngoan ngoãn mà nằm trên giường, nghĩ đến lời người đàn ông nói trước lúc kết thúc cuộc gọi vừa rồi, giọng nói vừa gợi cảm vừa khàn khàn giống như đang thì thầm bên tai cô vậy.

Nguyễn Khánh Linh cảm thấy mặt mình bắt đầu nóng lên, cô nhận thấy sự khác thường của mình, nên nhanh chóng dừng lại, lấy mềm che kín đầu, rồi gượng ép mình đi ngủ.

Ngày hôm sau, trợ lý đến đón Nguyễn Khánh Linh.

Cả hai cùng nhau đến phòng tập.

Khu phòng tập rất rộng, xung quanh đều là gương cao từ trần sát đến sàn, còn có một số thiết bị tập ép và duỗi chân.

Khi bọn họ đến, trong phòng tập đã có rất nhiều người, trợ lý chỉ dẫn Nguyễn Khánh Linh đến ngay cửa phòng, cô phải tự mình đi vào.

Nguyễn Khánh Linh nói lời cảm ơn với trợ lý, rồi sau đó liền đi vào trong, nhưng vẫn không có nhiều người chú ý đến cô, vì vậy cô tìm một vị trí trong góc, ngồi xếp bằng trên mặt đất giống như tất cả mọi người bên trong.