Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 418




Chương 418

Nhưng đến hôm sau, Nguyễn Mạnh Cường đã hối hận. Đồn cảnh sát gọi điện thoại cho ông ta.

“A lô, cho hỏi đó có phải là ông Cường không?”

“Vâng, anh là ai?”

Nguyễn Mạnh Cường bỗng có linh cảm, chuyện mà hai mẹ con họ sắp làm sẽ mang lại phiền phức cho ông ta. Nguyễn Mạnh Cường còn tính chờ buổi tối lên giường sẽ trò chuyện với Đặng Phượng, gần đây ông ta đang ở trong giai đoạn nhạy cảm nên đừng gây sự cho ông ta.

Nhưng đêm đó Đặng Phượng lại không về phòng ngủ chính, bà ta ở trong phòng ngủ của Nguyễn Khánh Nga, hơn nữa họ còn khóa cửa lại, rõ ràng là không muốn ông ta quấy rầy họ. Ban đầu Nguyễn Mạnh Cường còn nhẫn nại, bây giờ lại không chịu được nữa.

Ông ta biết hôm nay Khánh Nga chịu thiệt thòi rất lớn, nhưng ông ta đã đồng ý sẽ giúp đỡ giải quyết rồi cơ mà? Khánh Nga giận đã đành, Đặng Phượng già đầu rồi mà còn giống y hệt con gái là sao? Tại sao không biết suy nghĩ cho mình? Tình trạng của công ty dần dần xuống dốc, sau lần khủng hoảng kinh tế trước đó, công ty đã không còn được như trước kia. Nhưng ông ta không ngờ bây giờ ngay cả vợ mình cũng không hiểu mình, thậm chí còn cùng con gái ép mình…

Nguyễn Mạnh Cường càng nghĩ càng giận, cuối cùng dứt khoát không suy nghĩ nữa, xoay người rời đi. Nếu họ đã tự tin có thể tự giải quyết thì ông ta sẽ mặc kệ, nhìn xem họ có thể làm trò gì.

Nhưng đến hôm sau, Nguyễn Mạnh Cường đã hối hận. Đồn cảnh sát gọi điện thoại cho ông ta.

“A lô, cho hỏi đó có phải là ông Cường không?”

“Vâng, anh là ai?”

Giọng nói bình thản vang lên: “Tôi là người của cục cảnh sát Hải Phòng. Vợ ông, bà Đặng Phượng bị nghi ngờ phạm tội cố ý gây thương tích cho người khác, đang bị tạm giam ở đồn cảnh sát. Nạn nhân muốn khởi tố bà ấy. Ông tới đây một chuyến, có chút thủ tục cần bàn bạc với ông.”

“Cái gì? Tội cố ý gây thương tích ư?”

Nghe vậy, Nguyễn Mạnh Cường sững sờ. Đặng Phượng làm gì mà lại bị bắt vào đồn cảnh sát với tội danh này? Đây chính là vụ án hình sự đấy…

“Tôi có thể hỏi bà ấy gây thương tích cho ai không? Các anh có nhầm không? Vợ tôi sẽ không làm thế…”

Nhưng ông ta còn chưa dứt lời thì đã bị bên kia ngắt lời: “Ông tới đây một chuyến đi.” Sau đó không cho Nguyễn Mạnh Cường bất cứ cơ hội từ chối, bên kia cúp máy luôn.

Nguyễn Mạnh Cường rất kích động, đồng thời cũng khó chịu, không biết bà ta đã làm gì. Ông ta đứng dậy, rời khỏi công ty, đến đồn cảnh sát. Khi tới nơi, ông ta mới phát hiện Nguyễn Khánh Nga cũng có mặt ở đây.

“Khánh Nga, sao con lại ở đây?”

Thấy bố mình, Nguyễn Khánh Nga không dám xụ mặt với ông ta như hôm qua. Cô ta đang hoảng hốt, thấy bố mình như thấy cứu tinh, vội tiến lên kéo tay bố, đau khổ nói: “Bố ơi, bố nhất định phải cứu mẹ!”

“Con đừng sốt ruột, đã xảy ra chuyện gì? Con từ từ nói cho bố nghe.”

Mặc dù Nguyễn Mạnh Cường cũng kích động, nhưng ông ta không thể biểu hiện trước mặt con gái, chỉ còn cách trấn an cô ta. Nguyễn Khánh Nga đang định nói thì một cảnh sát bước ra, thấy Nguyễn Khánh Nga cầm tay ông ta thì biết quan hệ của họ, thế là anh tiến lên nói: “Ông Cường, mời ông đi theo chúng tôi.”

Dứt lời, anh xoay người rời đi, không cho Nguyễn Mạnh Cường cơ hội hỏi thăm. Thấy bố mình cũng bị dẫn đi, Nguyễn Khánh Nga càng lo lắng hơn. Mãi tới khi bóng lưng Nguyễn Mạnh Cường biến mất cuối hành lang, cô ta mới thu hồi tầm mắt.

Trên đường đi, Nguyễn Mạnh Cường vẫn muốn tìm cơ hội hỏi thăm, song cảnh sát lại không cho ông ta thừa dịp, thậm chí chẳng ngó ngàng tới ông ta, có vẻ rất yên tâm ông ta sẽ đi theo mình

Hai người bước đến trước phòng thẩm vấn.

“Ông Cường, mời vào trong.”