Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 405




Chương 405

Nói xong, đám bạn bè của Nguyễn Khánh Nga đều thổn thức. Túi xách của Prada, cho dù là mẫu cũ thì trên thị trường cũng bán được mấy triệu, Nguyễn Khánh Nga thật giàu có. Một người bắt đầu khen ngợi: “Khánh Nga, cho dù nhiều năm không gặp, cậu vẫn hào phóng như trước kia.”

“Thật hâm mộ được làm bạn với cậu…”

Trong lúc nhất thời, mấy cô gái kia liên tục lấy lòng Nguyễn Khánh Nga. Cô ta vừa mỉm cười bình thản vừa khiêu khích nhìn Tống Ngọc và Nguyễn Khánh Linh, ánh mắt khinh thường rõ rệt. Thấy vậy, Tống Ngọc giận quá mà cười. Bình thường cô không phải là người theo đuổi nhãn hiệu, chỉ thấy túi xách này đẹp nên mua đại thôi, ai ngờ lại có chuyện cho Nguyễn Khánh Nga gây sự. Tống Ngọc cũng coi như là mở mang tầm mắt, thì ra trên thế giới này thật sự có loại người thích khoe khoang như Nguyễn Khánh Nga.

Nguyễn Khánh Linh chỉ lạnh lùng nhìn Nguyễn Khánh Nga, không nói một lời. Trong lòng cô âm thầm may mắn, may mà mình đã biết con bé ngu ngốc không có não này không có quan hệ máu mủ với mình, chứ không thì cô sợ mình sẽ xấu hổ tới mức tìm cái lỗ chui xuống cho xong. Nhưng Nguyễn Khánh Nga lại không phát hiện hai người đều khinh thường cô ta mà còn đắc ý hơn.

Tống Ngọc không nhịn được, ngước mắt lười biếng nói: “Vậy à? Nếu cô Khánh Nga hào phóng như vậy thì sao lại tặng túi xách cho bạn tôi? Tặng cho họ chẳng phải tốt hơn sao?”

Nguyễn Khánh Linh chỉ lạnh lùng nhìn Nguyễn Khánh Nga, không nói một lời. Trong lòng cô âm thầm may mắn, may mà mình đã biết con bé ngu ngốc không có não này không có quan hệ máu mủ với mình, chứ không thì cô sợ mình sẽ xấu hổ tới mức tìm cái lỗ chui xuống cho xong. Nhưng Nguyễn Khánh Nga lại không phát hiện hai người đều khinh thường cô ta mà còn đắc ý hơn.

Tống Ngọc không nhịn được, ngước mắt lười biếng nói: “Vậy à? Nếu cô Khánh Nga hào phóng như vậy thì sao lại tặng túi xách cho bạn tôi? Tặng cho họ chẳng phải tốt hơn sao?”

“Cô Nga, đừng giả vờ không nghe thấy nữa, mọi người đều đang chờ cô lên tiếng đấy. Có cho không? Cô nói một tiếng đi.” Tống Ngọc cười như không cười nói tiếp. Đám con gái đều bị cô khơi mào cảm xúc, thậm chí còn bắt đầu phụ họa Tống Ngọc.

Thấy vậy, Nguyễn Khánh Nga biết mình lại bị cô ấy dắt mũi. Nhưng cô ta đã không còn cơ hội từ chối, chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu: “Đương nhiên phải tặng.”

Thấy đã đạt được mục đích, Tống Ngọc mỉm cười, lén lút chạm vào cánh tay Nguyễn Khánh Linh, cười trên nỗi đau của người khác: “Cô nhìn sắc mặt của cô ta kìa, đen đến mức sắp nhỏ ra mực mà còn phải cười hùa, đúng là buồn cười.”

Lúc này, Nguyễn Khánh Linh cũng không nhịn được bật cười. Cô nhìn Lê Tuấn, cảm thấy trong tương lai, anh sẽ bị Tống Ngọc chèn ép.

Nguyễn Khánh Nga vất vả lắm mới xua đuổi được đám người kia rời đi, khi cô ta quay lại thì thấy Nguyễn Khánh Linh và Tống Ngọc cười vui vẻ, lập tức cảm thấy mình bị chơi đùa. Bây giờ Nguyễn Khánh Nga đã hiểu cái gì gọi là tự nhấc tảng đá đập lên chân mình. Cô ta rất tức giận, lửa giận hoàn toàn nuốt chửng cô ta, cứ như thể bất kể cô ta nói gì thì Tống Ngọc luôn có thể chặn họng cô ta, cái miệng sắc bén của cô khiến người ta chỉ hận không thể xé xác cô ra.

Đột nhiên, Nguyễn Khánh Nga quay sang nhìn Nguyễn Khánh Linh. Hiển nhiên so với Tống Ngọc, Nguyễn Khánh Linh có vẻ yếu thế hơn, không nhanh mồm nhanh miệng được như Tống Ngọc.

Thế là Nguyễn Khánh Nga tiến lên cười hỏi Nguyễn Khánh Linh: “Chị, lần này chị chịu đến đây, em rất vui mừng. Em không ngờ chị sẽ đồng ý, dù sao… Chị vốn thân thiết với anh Tuấn như vậy…”

Nói rồi, cô ta làm như mới nhớ tới chuyện gì đó, che miệng nhìn Tống Ngọc, áy náy nói: “Ôi, Tống Ngọc đừng bận tâm nhé, anh Tuấn chỉ từng rất thích chị gái tôi trong quá khứ, nếu không phải là chị gái tôi đã gả cho Phạm Nhật Minh thì có lẽ hai người họ sẽ kết hôn cũng nên. Nhưng cô đừng tức giận, anh Tuấn là người rất chung tình. Anh ấy đã cưới cô thì chắc chắn sau này sẽ toàn tâm toàn ý tốt với cô.”

Lời nói của Nguyễn Khánh Nga rất có kỹ xảo, vừa ám chỉ trong quá khứ Lê Tuấn có tình cảm với Nguyễn Khánh Linh, vừa ám chỉ Lê Tuấn là người chung tình. Nếu Tống Ngọc thật sự thích Lê Tuấn thì có lẽ trong lòng sẽ rất ghê tởm. Nhưng Tống Ngọc đã sớm biết chuyện này, cho nên cô không có cảm giác gì.