Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 389




Chương 389

Quả thực là cô nói không sai, dựa vào thái độ hiện giờ của bố mẹ anh, tám phần mười là sau này còn bắt bọn anh có con.

Nhưng mà Lê Tuấn cũng đành phải an ủi Tống Ngọc: “Trước mắt em không nên suy nghĩ nhiều như vậy, chuyện còn chưa tới mức đó, chúng ta cứ đi một bước rồi tính một bước.”

“Cũng chỉ có thể như vậy.”

Tống Ngọc cúi đầu, buồn bã đáp.

Lê Tuấn nhìn thấy bộ dạng buồn bã của cô ấy, lại nghĩ đến lúc trước cô ấy có nhắc đến người đàn ông kia là phóng viên ở vùng Trung Đông, nên anh ta chủ động nói ra: “Nếu như em lo lắng thì tôi sẽ cho người đi giải thích một chút với người đàn ông kia?”

Tống Ngọc nghe anh nói vậy thì lập tức ngẩng mặt lên, trong mắt hiện lên ánh sáng hy vọng: “Thật sao?”

Lê Tuấn cười, nhã nhặn gật đầu, thật ra chuyện này anh đã nói đến vào cái ngày mà hai người đi nhận giấy kết hôn rồi, cũng đã nói qua với Tống Ngọc nhưng lúc đó cô ấy đang khó chịu nên căn bản là không muốn nghe anh ta nói chuyện.

“Việc này tôi phải có trách nhiệm rất lớn, em là người bị tôi liên lụy cho nên tôi phải giúp em đi giải thích.”

“Thật tốt quá, tôi cảm ơn anh trước.”

Cuối cùng Tống Ngọc cũng không còn buồn rầu như lúc nãy, nhưng sau đó cô ấy lại nhìn thấy vẻ cô đơn hiện lên ở trong mắt của Lê Tuấn. Đột nhiên cô nghĩ đến Nguyễn Khánh Linh ngay lập tức, là người Lê Tuấn yêu mà không được. Cô ấy đảo mắt, rất có nghĩa khí mà vỗ vỗ bả vai của Lê Tuấn, cam đoan nói: “Lê Tuấn, tôi cũng giống như anh vậy, cho dù sau này anh muốn tìm bạn gái hay gì đó, tôi cũng sẽ không liên quan, tôi còn có thể hỗ trợ cho anh.”

Nghe thấy những lời cô ấy nói, Lê Tuấn nở một nụ cười bất đắc dĩ, gật đầu không nói gì. Chỉ là anh thầm than ở trong lòng, cô ấy đúng là có tính cách trẻ con, chuyện cũng không dễ dàng như cô nghĩ.

Nhưng Tống Ngọc thấy Lê Tuấn không có nhiều hăng hái, cô ấy chống cằm suy nghĩ một lát rồi lại nói: “Lê Tuấn, tôi cũng có thể giúp anh đi giải thích với Nguyễn Khánh Linh, anh thích cô như vậy thì tôi sẽ giúp anh.”

Cô nói một cách chắc chắn.

Tuy nhiên Lê Tuấn không ôm nhiều hy vọng khi nghe cô ấy nói vậy, nhưng cuối cùng tâm trạng cũng nhẹ nhõm không ít. Dù sao có người giúp anh theo đuổi Khánh Linh cũng là một chuyện tốt.

Hai người nhìn nhau cười, phiền muộn lúc nãy cũng biến đi một ít. Lúc này bỗng có một âm thanh phát ra từ sau lưng bọn họ: “Cậu chủ Lê, cô chủ, thì ra hai ngươi ở đây.”

Bọn họ cùng lúc quay đầu lại, thấy một người đàn ông trung niên cầm hai cái ly cùng bình rượu ở trong tay đi tới đây.

“Vâng, chú Lâm, chú tìm chúng cháu có việc gì vậy?”

Lê Tuấn hỏi.

Người đàn ông trung niên này là người chủ của khu biệt thự trên núi, cũng là bạn tốt nhiều năm của bố anh.

Người đàn ông bước nhanh về phía trước, sau đó đưa bình rượu với ly rượu trong tay cho Lê Tuấn, cười nói: “Đây là rượu hoa đào tôi tự cất, hai người nếm thử xem.”

Lê Tuấn cũng không quá câu lệ với ông ấy, nhận lấy rồi nói cảm ơn. Tống Ngọc cũng cảm ơn theo. Chú Lâm vừa cười vừa nói: “Lịch sự quá với chú làm gì chứ.”

Ngay sau đó, ông ấy vẫy tay chào bọn họ rồi rời đi.

Sau khi trở về phòng của mình, chú Lâm lấy điện thoại di động ra tìm một số điện thoại, lập tức báo cáo một chuyện: “Ông Lê, ông yên tâm, mọi chuyện đã sắp xếp xong xuôi, đó là rượu nhân sâm tôi cất mấy chục năm, đảm bảo thành công.”