Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 385




Chương 385

Sau đó, Nguyễn Khánh Linh và Phạm Nhật Minh vẫn tiếp tục nói chuyện phiếm.

Mặc dù Phạm Nhật Minh nói không nhiều, anh cũng cảm thấy phiền khi người khác nói nhiều. Nhưng khi đối phương là Nguyễn Khánh Linh thì anh không cảm thấy khó chịu chút nào, ngược lại trong lòng còn rất vui vẻ.

Nguyễn Khánh Linh  kể cho anh nghe rất nhiều chuyện thú vị ở đại học thế nhưng những đề tài cuộc sống đại học cô lại nói đến rất ít.

Phạm Nhật MInh thực sự tập trung nghe từ đầu đến cuối. Có nhiều lúc Nguyễn Khánh Linh là người nói, anh chỉ đóng vai trò là người nghe.

Lúc này, bên ngoài truyền vào tiếng vang tí tách, từng hạt mưa dần dần rơi trên bệ cửa sổ, đập vào cánh cửa sổ.

Mưa không to cũng không nhỏ. Trong phòng bật đèn màu vàng nhạt, hình ảnh đôi môi không ngừng khép mở của cô gái dần mờ đi, trở nên hư ảo. Hình dáng xinh đẹp quá mức của cô hiện lên trong mắt Phạm Nhật Minh.

Thời gian dường như dừng lại tại đây và mọi thứ đều tốt đẹp.

Thậm chí rất nhiều năm về sau, khi Phạm Nhật Minh hồi tưởng lại ký ức, khuôn mặt của người phụ nữ này lúc này vẫn khiến anh khuất phục và cảm thấy thế giới này thật hoàn hảo, thật an bình.

Nguyễn Khánh Linh cứ mải nói chuyện, đến mức cô cảm thấy mệt nhọc.

Cô muốn tắm rửa rồi lên giường ngủ, nhưng khi nhìn thoáng qua Phạm Nhật Minh, Nguyễn Khánh Linh có chút lúng túng.

Cô nên làm gì bây giờ?

Phạm Nhật Minh nhận ra Nguyễn Khánh Linh buồn ngủ, anh biết rõ trong lòng cô gái này đang nghĩ gì.

Vì vậy, anh buồn bã nói: “Bên ngoài trời lại mưa rồi, không biết đêm nay có thể ngủ ngon được không.”

Nghe vậy, lòng thương cảm và tình thương của mẹ trào dâng trong lòng Nguyễn Khánh Linh trong nháy mắt. Bởi vì bộ dáng yếu đuối, bất lực, không có chỗ dựa trong đêm nay của Phạm Nhật Minh, thật sự là hiếm thấy, anh sẽ không để cho bất kỳ ai nhìn thấy bao giờ. Hơn nữa, trước đây Phạm Nhật Minh bận rộn như vậy mà còn giúp đỡ cô rất nhiều, Nguyễn Khánh Linh cảm thấy mình cần phải giúp đỡ anh.

Vì vậy, cô chủ động đứng lên, nói rằng: “Tôi đi pha cho anh một ấm trà an thần.”

Khi Nguyễn Khánh Linh đi qua Phạm Nhật Minh thì anh cầm chặt tay cô lại, kéo cô xuống ngồi bên cạnh mình, anh nói: “Không cần, thời gian không còn sớm nữa, cô đi ngủ trước đi.”

Nói xong, Phạm Nhật Minh đứng lên, vẻ mặt mơ hồ: “Buổi tối, hai chúng ta lại một nam một nữ ở trong một phòng như vậy cũng không tốt.” Nói xong, Phạm Nhật Minh nhìn thoáng qua Nguyễn Khánh Linh, thấy môi cô mấp máy giống như anh nghĩ, anh mới mở miệng chặn trước: “Tôi đi về trước đây, cô nghỉ ngơi cho tốt.”

Nói xong, Phạm Nhật Minh nhấc chân đi ra ngoài. Lúc này, giọng Nguyễn Khánh Linh đột ngột vang lên, đánh vỡ bầu không khí im lặng.

“Anh đừng đi!”

Nghe thấy lời cô nói, Phạm Nhật Minh dừng bước chân lại, quay đầu nhìn cô.

Anh nhìn thấy hai má mũm mĩm của Nguyễn Khánh Linh lộ ra trắng mịn, sáng bóng. Cô không dám nhìn anh, chỉ nhỏ giọng nói: “Không sao đâu, tôi không ngại. Anh… có thể ở lại đây nếu muốn.”

Nói xong lời này, Nguyễn Khánh Linh lập tức xoay người ại, đi về giường nằm. Cô nhìn chằm chằm trần nhà trên đầu, cảm giác đầu óc ong ong một lúc.

Vừa rồi cô thực sự nói ra những lời nói kia sao? Chủ động mời Phạm Nhật Minh ở lại qua đêm, có phải cô đã là quá phận rồi không?