Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 382




Chương 382

Tuy nhiên Nguyễn Khánh Linh vẫn thẳng thắn nói thật, cô nói: “Gần đây Lê Tuấn đến một khu biệt thự trên núi để nghỉ dưỡng, trước kia tôi cũng đã từng đến đó rồi. Trứng vịt muối do chủ khu biệt thự trên núi đó làm rất ngon vì vậy tôi đã nhờ Lê Tuấn mang hai cái về cho tôi.”

Nghe vậy, Phạm Nhật Minh cũng không tức giận lắm.

Dù sao người phụ nữ này cũng rất nghe lời, nói ra hết sự thật cho anh biết. Chỉ là trong lòng Phạm Nhật Minh có chút không vui, anh buồn cười nghĩ chỉ cần người khác cho cô đồ ăn ngon là cô sẽ vui vẻ đi theo người ta sao?

Thật giống như một con cún con.

Nguyễn Khánh Linh thấy Phạm Nhật Minh vẫn không nói gì mà chỉ nhìn cô chằm chằm, cô không khỏi hoảng hốt, tim đập rộn lên thình thịch. Cô còn tưởng rằng Phạm Nhật Minh đang tức giận, không đồng ý việc Lê Tuấn mang trứng vịt muối cho cô.

Cô nhỏ giọng hỏi: “Phạm Nhật Minh, anh có đồng ý không?”

Thấy cô cẩn thận dò hỏi ý kiến của mình, bộ dạng này trông thật dễ thương.

Phạm Nhật Minh khẽ ho hai tiếng, giả bộ nghiêm túc nói: “Có thể.”

Thấy trên mặt Nguyễn Khánh Linh lộ ra vẻ vui mừng, anh lại nói: “Nhưng mà…”

Trực giác của Nguyễn Khánh Linh cho biết những gì anh ta sắp nói chắc chắn không phải là chuyện tốt, cô có chút lo lắng hỏi: “Nhưng mà cái gì?”

“Em có thể ăn trứng vịt muối nhưng không được nhờ Lê Tuấn mang tới. Lần sau tôi đưa em tới khu biệt thự trên núi, em muốn ăn bao nhiêu thì ăn.”

Nghe đến đây, khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Khánh Linh gần như sụp đổ ngay lập tức.

Cô biết người đàn ông này không dễ nói chuyện như vậy mà. Đợi đến lúc anh tự mình đưa cô đi đến khu biệt thự trên núi thì không biết là vào năm nào tháng nào. Nhưng cô muốn ăn trứng vịt muối bây giờ luôn!

Nhìn vẻ mặt khao khát kia của cô, Phạm Nhật Minh có chút bất lực, nơi nào đó trong lòng mềm nhũn, nhưng anh ép buộc chính mình phải cứng rắn, anh nói: “Chuyện này không có thương lượng nữa, muốn ăn gì có thể nói cho tôi biết, chỉ có tôi mới có thể đưa em đi ăn.””Được rồi…”

Nguyễn Khánh Linh gật đầu, đành phải đồng ý thôi, cô tự an ủi mình. Nếu như Phạm Nhật Minh đã đồng ý với cô vậy thì cô cứ chờ đi, dù sao người đàn ông này cũng sẽ không nuốt lời, chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn thôi.

Hơn nữa nếu cô đã quyết định giữ khoảng cách với Lê Tuấn thì bây giờ để cho anh ta mang hộ đồ vật này nọ đến đây cho mình thì đúng thật là không được tốt cho lắm.

Lúc này, ánh mắt của Phạm Nhật Minh rơi xuống dưới gối, anh nói: “Gửi tin nhắn cho anh ta đi.”

Nguyễn Khánh Linh sững sờ, lúc đầu cô còn không nhận ra rốt cuộc Phạm Nhật Minh đang nói đến ai, sau khi nhìn thấy ánh mắt của anh thì cô mới chợt hiểu ra, nhịn không được oán thầm hai câu trong lòng.

Lòng dạ của người đàn ông này cũng nhỏ nhoi quá đi?

Cô chỉ vừa mới nói việc muốn nhờ Lê Tuấn mang trứng vịt muối cho mình mà anh đã đoán được rằng vừa rồi cô đang nói chuyện phiếm cùng với Lê Tuấn.

Nếu Phạm Nhật Minh đã đoán ra được thì cô cũng không cần phải lén lén lút lút làm gì nữa, cô chỉ cần nghe theo lời anh nói, cầm điện thoại di động đã được giấu lên rồi nhắn tin cho Lê Tuấn.

“Xin lỗi anh, đột nhiên em nhớ ra lần trước mang về nhà rất nhiều nên bây giờ vẫn còn, vì vậy không làm phiền anh mang về cho em nữa đâu.”