Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 373




Chương 373

Mỗi lần như lúc này, anh sẽ cảm thấy một cảm giác bất lực từ trái tim mình, thật sâu quấn lấy anh.

Nhưng điều duy nhất anh có thể làm chính là giúp cô trả thù cho mẹ cô và lấy lại sản nghiệp của gia tộc.

Thanh Thảo đang ngây ngô ở trong phòng, nhưng cô ta có thể nhìn thấy ở ngoài phòng khách, mẹ của cô ta đang khóc, mà người phụ nữ xa lạ cô ta không quen biết kia cũng đang khóc. Người đàn ông ôm cô, cau mày nhăn mặt, giống như là tâm trạng cũng đang rất phiền muộn.

Một lúc lâu sau, cảm xúc của Phó viện trưởng Trương mới từ từ dịu lại.

Bà ta nhìn hai người trước mặt, ánh mắt mông lung, giọng nói đặc biệt khàn khàn: “Việc sai trái mà tôi đã gây ra vào năm đó, dù có nói nhiều hơn nữa cũng không thể bù đắp lại được, nhưng nếu như các người muốn tố cáo tôi thì tôi tuyệt đối không có nửa lời oán thán. Tôi còn có thể giúp các người đứng ra làm chứng.”

“Năm đó, là Đặng Phượng uy hiếp tôi. Bà ta nói nếu như tôi không làm điều đó, Thanh Thảo sẽ không còn mạng nữa. Ai có thể ngờ được đôi tay này của tôi, nửa đầu cuộc đời trước đã cứu vô số người, nhưng đến cuối cùng lại chính tay làm hại một người phụ nữ… Tôi thật sự có tội mà! Bây giờ già rồi, bị bại liệt cũng là tôi bị trừng phạt đúng tội! Các người muốn làm như thế nào tôi đều sẽ phối hợp.”

Phó viện trưởng Trương nhìn Nguyễn Khánh Linh, nhìn khuôn mặt giống Lâm Dinh đó của cô, bà ta cảm thấy hổ thẹn như muốn chết đi.

Chính bà ta đã mang đến cho đứa trẻ này rất nhiều tai hoạ và đau khổ như vậy, nếu không phải do bà ta thì đứa trẻ này nhất định có thể có được tình thương của mẹ mà cô chưa bao giờ trải qua.

Là bà ta đã làm hại đứa trẻ tội nghiệp này rồi…

Phó viện trưởng Trương đã nói đến mức này, chân tướng sự việc năm đó gần như cũng đã phơi bày ra hết rồi, quả nhiên là Đặng Phượng! Trong lúc mẹ cô mang thai cô, bà ta đã cấu kết với Nguyễn Mạnh Cường, thậm chí để có thể lật đổ địa vị của mẹ cô mà sắp đặt kế hoạch uy hiếp rồi hại chết mẹ của cô.

Giọng nói của Phó viện trưởng Trương trầm xuống một lúc lâu, trong phòng khách đều không phát ra tiếng ai nói chuyện, chỉ có tiếng khóc nức nở nhỏ bé, nhưng đã không thể phân biệt rõ ràng rốt cuộc là ai đang khóc.

Một lúc lâu sau, Nguyễn Khánh Linh kéo kéo quần áo của Phạm Nhật Minh, tỏ ý bảo anh buông mình ra.

Người đàn ông cúi đầu nhìn cô, ánh mắt mang theo sự lo lắng, không nghi ngờ gì nữa, anh là đang quan tâm cô.

Nguyễn Khánh Linh đã nhận được một chút an ủi, lúc này cô cũng bình tĩnh lại, cô nhếch khóe miệng lên, nở một nụ cười với Phạm Nhật Minh, tỏ ý rằng bản thân không sao hết.

Cô thoát ra khỏi vòng ngực của Phạm Nhật Minh, lại nhìn bà già đang ngồi trên xe lăn, trong phòng khách còn có treo vài cái giải thưởng, tất cả đều viết những từ như là “Bàn tay thần kỳ” và những danh hiệu khác.

Trong lòng Nguyễn Khánh Linh rất bối rối.

Khi cô càng đi sâu vào thêm, cô càng hiểu rõ chân tướng sau đó, cô mới nhận rằng chuyện năm đó có xen lẫn quá nhiều ân oán ở bên trong, đã rất khó để phân biệt được đúng sai ở trong đó. Khi chân tướng sự thật đã được phơi bày rồi, rốt cuộc nên làm như thế nào, cần cô phải đưa ra một cái quyết đoán.

Lúc này, cô đột nhiên quay đầu nhìn về căn phòng của Thanh Thảo.

Tương đương với việc Phó viện trưởng Trương dùng tính mạng của Thanh Thảo đổi lấy tính mạng của mẹ cô, bà ta thậm chí còn vì cứu con gái của mình mà không tiếc phá hủy đi bậc y đức mà bà ta đã tuân theo trong nhiều năm qua như vậy.

Hẳn là bà ta rất yêu thương con gái mình! Giống như mẹ cô, nếu như bây giờ bà ấy còn sống, cũng sẽ giống như bà ta, yêu thương bảo vệ cô như vậy.