Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 365




Chương 365

Nghe vậy, Nguyễn Khánh Linh cũng không nhịn được mà nở một nụ cười, chỉ là, đôi mắt lại không kìm nén được mà cay cay, cô cố gắng nhẫn nhịn, mới không khiến nước mắt rơi xuống.

Cô không nhịn được quay đầu lại nhìn Phạm Nhật Minh, sau đó nhẹ nhàng nói: “Xem ra, tôi đã có được một người mẹ tốt nhất trên thế giới này.”

Khi nghe thấy lời này của cô, Phạm Nhật Minh cười, sờ sờ đầu cô gật đầu nói: “Ừm.”

Nguyễn Khánh Linh không biết, dáng vẻ cố gắng mỉm cười và hiểu chuyện của cô lúc này, rốt cuộc khiến người ta đau lòng như thế nào. Rõ ràng là cô mất mẹ từ khi còn nhỏ, người trong nhà còn cực kỳ ác liệt với cô, nhưng cô lại hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng.

“Dì Thanh, chuyện năm đó, dì có còn nhớ bao nhiêu?”

Phạm Nhật Minh hỏi.

Lúc này, mấy người bắt đầu vào vấn đề chính.

Ánh mắt Thôi Thị Thanh có chút sâu thẳm nặng nề, bà ấy nói: “Thật ra, chuyện năm đó Lâm Dinh qua đời vì khó sinh, tôi đã cảm thấy kỳ quặc từ lâu rồi, chỉ là không tra ra được bất cứ manh mối gì. Sau đó, bệnh án của Lâm Dinh lại bị tiêu hủy, chuyện này cũng rất khó để tiếp tục điều tra.”

“Có gì kỳ lạ hay sao ạ?”

Nguyễn Khánh Linh không nhịn được bèn hỏi.

“Một tháng trước khi mẹ cháu sinh, trạng thái rất ổn định, vừa rồi dì cũng có nhắc tới, thậm chí, bà ấy còn khoẻ mạnh hơn sản phụ bình thường một chút. Trước khi bà ấy vào phòng phẫu thuật, vị trí thai nhi và tất cả các chỉ số huyết áp đều rất bình thường, theo lý mà nói, quá trình sinh có lẽ sẽ rất thuận lợi.”

“Lúc ấy dì bị người ta đẩy ra, cũng không tham gia vào quá trình phẫu thuật, nhưng mà khi dì quay lại phòng sinh, lại nghe được tin dữ là Lâm Dinh đã qua đời vì khó sinh, dì thậm chí…thậm chí còn không có cơ hội gặp mặt bà ấy lần cuối cùng.”

Nói một chút, Thôi Thị Thanh lại nhớ tới chuyện năm đó, cảm xúc đau buồn lại lần nữa xuất hiện ở trong lòng.

Tựa như thời gian quay trở lại ngày hôm đó, khăn trải giường màu trắng trên giường bệnh nhuộm đầy máu tươi, nhưng mà phía trên lại không có một bóng người, không thấy Lâm Dinh đâu, còn có âm thanh của các y tá và bác sĩ đang đi lại dồn dập.

Bà ấy rất sốt ruột, cũng rất hoảng loạn, không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà trực giác nói cho bà ấy biết, Lâm Dinh đã xảy ra chuyện rồi.

Rất nhanh, trực giác của bà ấy đã được chứng thực, Lâm Dinh qua đời rồi, thi thể đã được đưa đi hoả táng.

Sau khi biết được tin tức này, Thôi Thị Thanh cảm thấy thật khó có thể tin được.

Sao Lâm Dinh có thể chết chứ? Bà ấy là y tá chịu trách nhiệm chăm sóc bà, bà ấy là người biết rõ nhất các chỉ số trên thân thể Lâm Dinh, thậm chí có thể nói, không có ai hiểu rõ tình trạng thân thể Lâm Dinh hơn bà ấy.

Lâm Dinh không thể chết được!

Hơn nữa, cho dù chết, sao có thể đưa thi thể đi hoả táng nhanh như vậy chứ? Người nhà bà ấy thì sao? Chẳng lẽ không cần thông báo một chút sao?

Cho tới tận bây giờ, khi Phạm Nhật Minh liên lạc với mình, những vấn đề bà ấy chôn vùi ở trong lòng năm đó mới bắt đầu hiện ra từng chút một.