Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 308




Chương 308

“Tiếp theo, tôi sẽ hỏi anh mấy vấn đề, anh không cần quá trịnh trọng, cứ coi như bạn bè nói chuyện với nhau là được, cứ tự nhiên nói ra quan điểm của mình.”

Một lát sau, người bên kia ho khan hai tiếng, sau đó vang lên giọng nói cố ý đè thấp xuống của người đàn ông: “Được, xin thứ lỗi, tôi đang bị cảm, cổ họng không được thoải mái cho lắm nên giọng nói có thể sẽ hơi kỳ quái.”

“Không sao, không sao, tôi hiểu mà.”

Nguyễn Khánh Linh vội nói.

Không hiểu sao lúc giọng nói anh vang lên, tim cô lại vô thức đập nhanh hai nhịp.

Giọng nói này, dù đã bị đè thấp xuống nhưng vẫn thật êm tai…

Sau khi ý thức được sự si mê của mình, Nguyễn Khánh Linh vội véo vào cánh tay một cái.

“Khụ.”

Cô hắng giọng che giấu đi sự mất tự nhiên. May mà cô không mặt đối mặt với anh M, nếu không thì sau khi người ta thấy vẻ thất thố của cô không biết sẽ nghĩ như thế nào nữa.

“Tôi muốn hỏi với tư cách là một doanh nhân thành đạt, trong quá trình xây dựng sự nghiệp của anh đã gặp những khó khăn gì, hoặc có bí quyết gì muốn chia sẻ trong việc lập nghiệp thành công không?”

Thật ra Nguyễn Khánh Linh cũng rất chờ mong câu trả lời của anh M, cô muốn biết anh lập nghiệp bằng hai bàn tay trắng hay thừa kế gia sản của gia đình.

Cô cảm thấy hết sức tò mò đối với anh M này.

Nhưng anh ta chỉ đơn giản nói một câu: “Mọi doanh nhân thành công khẳng định đã phải trải qua rất nhiều khó khăn, chỉ cần giải quyết nó là được rồi.”

“…”

Nghe xong câu trả lời của anh, Nguyễn Khánh Linh ngẩn người. Cô nghĩ có thể mình chưa biểu đạt rõ ý của câu hỏi nên nói tiếp: “Ừm, anh à, có lẽ tôi chưa biểu đạt rõ ý của mình. Ý tôi là anh có thể chia sẻ cụ thể những khó khăn đã gặp phải trong quá trình lập nghiệp không?’

Phạm Nhật Minh ngồi đằng sau bức bình phong khẽ nhếch môi nói: “Cô này, tốt hơn là chúng ta nên nói về chuyện của cô trước, con người tôi ấy, nếu không phải người quen thì tôi sẽ không chia sẻ những vấn đề riêng tư.”

Vậy nên anh đang ám chỉ quan hệ của hai người còn chưa đủ thân thiết để nói chuyện riêng tư của mình ư?

Không hiểu sao trong lòng Nguyễn Khánh Linh có chút mất mát, nhưng sau đó cô nghĩ lại, cũng nhận ra lời anh nói có lý. Vốn dĩ hai người cũng không quen biết nhau, mới chỉ nói chuyện vài lần trên wechat, không thân quen cũng là hợp lý.

Tuy nhiên, cô suy nghĩ chưa được bao lâu, Phạm Nhật Minh lại hỏi: “Nhưng ai rồi cũng bắt đầu từ không quen thành tri kỷ, cô Khánh Linh thấy có đúng không?”

Anh ta nói ra tên cô cực kì êm tai, không giống với con trai bình thường khi bị mất giọng, càng khiến cho anh thêm phần bí ẩn.

“Đúng.”

Nguyễn Khánh Linh ngơ ngác trả lời, cô luôn cảm thấy anh có chuyện muốn nói, nhưng lại không biết anh đang toan tính điều gì.

Ngay sau đó, cô giống như nghe thấy tiếng người đàn ông đó gõ ngón tay xuống bàn, từng nhịp từng nhịp có tiết tấu.

Cô cảm giác lòng mình cũng phập phồng theo nhịp điệu đó.