Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 284




Chương 284

Tuy nhiên, khi cô nói ra lời này, vẫn là cần phải dùng hết sức để nói, nhưng ánh mắt đang nhìn Phạm Nhật Minh với một tia lành lạnh, cô đột nhiên mở to hai mắt: “Không phải thật sự là tôi đấy chứ?”

Lúc này, Phạm Nhật Minh khẽ cười, anh tiến lại gần Nguyễn Khánh Linh, nhếch mũi lên một cái, trực tiếp kéo người con gái ở phía bên kia giường qua, để cả người cô ở trong lòng mình, cúi đầu xuống nhìn cô và nói: “Tối hôm qua tôi bế em về phòng, kết quả là cả tay cả chân em cứ ôm  lấy tôi, không chịu buông ra, vậy nên tôi đành gắng gượng ngủ lại đây một tối vậy.”

Cả tay cả chân? Đành gắng gượng?

Nguyễn Khánh Linh không biết bây giờ cô nên tức giận hay là nên xấu hổ nữa.

Nói thế nào cho rõ ràng với Phạm Nhật Minh đây, cô dường như đã mất kiên nhẫn đến thế à?

Hơi thở của người đàn ông đột nhiên tiến lại gần, Nguyễn Khánh Linh cảm thấy não mình lại bắt đầu gặp vấn đề rồi, cô đẩy đẩy Phạm Nhật Minh ra rồi quay mặt đi, không nhìn vào mắt anh.

“Tôi không nhớ nữa rồi.”

Nguyễn Khánh Linh hạ giọng nói, dù sao thì mặc kệ sự thật là thế nào, cô cũng sẽ chỉ phủ nhận, tối qua cô thực sự đã ngủ say rồi, ai biết được cô sẽ làm ra chuyện như vậy chứ? Nói không chừng bản thân cô còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.

Nghe vậy, khóe môi Phạm Nhật Minh đột nhiên cong lên, anh kéo khuôn mặt của cô lại, hai người nhìn nhau, anh nhẹ giọng nói: “Vậy tôi giúp em nhớ lại chút nhé?”

Nguyễn Khánh Linh còn chưa kịp từ chối, hai tay Phạm Nhật Minh đã luồn qua hai bên người cô, vòng ra phía sau, nhẹ nhàng nhấc cả người cô lên.

Nguyễn Khánh Linh đột nhiên bị nhấc bổng lên, cô đương nhiên phải bám chặt lấy người Phạm Nhật Minh, cô vừa muốn nói gì đó, người đàn ông đã sải bước từ trên giường xuống.

Để giữ thăng bằng, cô không còn cách nào khác đành phải bắt hai chân lên eo anh.

Nguyễn Khánh Linh cảm thấy bản thân cô bây giờ giống như một con gấu túi vậy, bám chặt trên người Phạm Nhật Minh.

Nhưng mà … tư thế này khiến cô vô cùng xấu hổ.

Cô vội vàng hét lên: “Anh thả tôi xuống đi!”

Tuy nhiên, người đàn ông lại coi như không nghe thấy lời cô nói, chỉ sải bước đi về phía phòng tắm.

Trái tim Nguyễn Khánh Linh đập thình thịch, cô còn tưởng rằng anh lại trêu chọc mình, vậy nên càng ngọ nguậy giãy giụa nhiều hơn.

Đột nhiên, mông cô bị vỗ một cái không mạnh cũng chẳng nhẹ, giọng nói dịu dàng của người đàn ông truyền tới bên tai: “Đừng ngọ nguậy.”

Anh anh anh! Vậy mà anh lại vỗ mông cô!

Khuôn mặt Nguyễn Khánh Linh ngay lập tức đỏ bừng cả lên! Cô đã lớn như vậy rồi, chưa từng bị ai vỗ mông bao giờ cả! Nhưng người đàn ông này vậy mà lại…

Trong phút chốc cô quên cả giãy giụa, đầu óc rơi vào trạng thái choáng váng.

Chỉ có điều, sau khi Phạm Nhật Minh bế cô vào phòng tắm, liền thả cô xuống, không hề có một động tác đi vào bước nào, anh nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, đáy mắt xẹt qua một ý cười.

“Tắm rửa sạch sẽ trước đi.”

Nói xong, người đàn ông liền rời khỏi phòng tắm, để lại một mình Nguyễn Khánh Linh trong lòng ngổn ngang.

Làm cái gì vậy… Lại trêu đùa cô…