Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 275




Chương 275

Anh thật là… từ sau đêm ở trên núi ngủ cùng một giường với cô trở về, chuyện này lúc nào cũng bị anh treo bên miệng, hơn nữa còn không chịu nói rõ ràng.

Rõ ràng bọn họ chỉ ngủ cùng một cái giường mà thôi, không có thêm bước nào hết.

Nhưng mà anh ấy lần nào nhắc tới cũng không nói rõ ràng, mập mờ, giống như bọn họ có phát sinh quan hệ gì đó vậy…

Nếu đổi lại là Nguyễn Khánh Linh lúc trước, không chừng cô sẽ tức giận, nhưng mà bây giờ, mấy lời này Phạm Nhật Minh nói ra, một chút tức giận cô cũng không có, ngược lại, còn bị hắn trêu đến không kịp nghĩ, một câu phản bác cũng nói không nên lời.

Thật ra, Phạm Nhật Minh cũng để ý mấy lúc cô xuất thần, ngẫu nhiên nhìn bộ dạng cô ngẩn người, ngây ngây ngô ngô đáng yêu, anh cũng không gọi cô tỉnh, thường nhìn cô lúc ngẩn người, anh cảm thấy tâm tình mình không biết vì sao lại tốt lên.

Hai người về đến nhà, Phạm Nhật Minh lại ôm Nguyễn Khánh Linh về phòng.

Anh còn định gọi người lên giúp cô tắm rửa, cuối cùng bị Nguyễn Khánh Linh từ chối đến cùng.

Cô không giống đại phi tử ngày xưa được, tắm rửa thôi mà cũng cần nhiều người hầu hạ như thế. Huống hồ thân thể bị nhiều người nhìn như thế, cho dù cùng giới tính với nhau, cô cũng cảm thấy sao sao đó.

Thấy Nguyễn Khánh Linh kiên trì thế, Phạm Nhật Minh đành từ bỏ, anh sai người hầu ở ngoài đợi xem cô có yêu cầu gì không, rồi đi luôn.

Nguyễn Khánh Linh cuối cùng cũng chống đỡ được thân thể đau nhức tắm rửa xong, vừa nằm lên giường, đèn cũng không bật, chìm sâu vào giấc ngủ.

Hôm sau, Nguyễn Khánh Linh mới hiểu được, hôm chạy Ma-ra-tông chưa phải hôm khổ nhất, mà khổ nhất là vào ngày hôm sau.

Sáng nay thôi, cô vừa định giơ tay lên, liền cảm thấy đau đến trong tim… thậm chí cánh tay cô còn không giơ lên được, chỉ có thể nằm trong chăn rên rỉ.

Nghe thấy tiếng kêu rên của Nguyễn Khánh Linh, người hầu bên ngoài đi vào, được bọn họ giúp đỡ, Nguyễn Khánh Linh cũng gian nan mà rửa xong mặt, nhưng cô không có cách nào xuống nhà ăn sáng được.

Nếu người hầu nữ ôm cô, thì cả hai đều có thể ngã cầu thang, nhưng người hầu nam thì lại không dám ôm cô.

Phạm Nhật Minh nghe thấy tiếng động trên tầng, anh cùng chú Hùng lên lầu.

Bây giờ nhìn thấy Nguyễn Khánh Linh giống như là tê liệt toàn thân, nói: “Cô chủ không cần lo lắng, chạy xong Ma-ra-tông kiểu gì cũng bị thế, phải sau một tuần mới đỡ hơn được.”

Cái gì cơ?

Thật ra nghe thấy lời Phạm Nhật Minh nói làm Nguyễn Khánh Linh rất muốn quát vào mặt anh một tiếng, thế nhưng cô chẳng còn hơi sức đâu mà quát tháo anh nữa, đành phải trừng anh bằng mắt.

Tiếp ngay sau đó, Phạm Nhật Minh bèn bế cô xuống lầu luôn.

Chú Hùng đã hiểu ra ngay vì sao vừa rồi cậu chủ phải nói thế kia, miệng ông nhếch lên mỉm mỉm cười, rồi cũng theo sau cặp vợ chồng son nọ xuống lầu.

Thế là mỗi lần đến giờ ăn, Phạm Nhật Minh luôn phụ trách bế Nguyễn Khánh Linh xuống, một hai lần đầu cô còn đỏ mặt, tim còn đập nhanh này nọ, nhưng sau đó cứ bế riết, cô cũng chẳng còn cảm giác gì nữa, thậm chí còn chủ động khoát tay lên ôm cổ anh.

Tối đến, Phạm Nhật Minh lại ôm Nguyễn Khánh Linh về giường, sau đó nữa anh sẽ sang phòng cách vách bắt đầu làm việc, làm vậy là để lỡ như cô có cần cái gì thì anh cũng có thể chạy qua ngay, nhưng ai mà ngờ đâu Nguyễn Khánh Linh nằm không trên giường, chỉ cần động đậy một tí thôi là đã rên rỉ liên tục, giọng còn vang qua đến chỗ anh.