Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 231




Chương 231

Nghĩ đến người mẹ đã qua đời, sắc mặt Phạm Nhật Minh tối sầm lại một chút, sắc mặt càng thêm lạnh lùng và nghiêm túc.

Nguyễn Khánh Linh nhìn vẻ mặt có chút thay đổi của người đàn ông, cô còn cho rằng mình đã nói sai, khiến Phạm Nhật Minh tức giận.

Nghĩ đến đây, giọng nói vừa rồi của cô vẫn còn hung hăng kiêu ngạo lập tức hạ xuống, cô nói nhỏ: “Phạm Nhật Minh, em không có ý gì đâu… Anh đừng tức giận…”

Phạm Nhật Minh nhìn thấy vẻ mặt có chút ăn năn, hối lỗi của người phụ nữ thì sự phiền muộn trong lòng dần dần tan biến.

Anh không thể không giải thích với cô: “Anh không tức giận.”

Anh bị sao vậy? Nguyễn Khánh Linh rất muốn hỏi câu này, nhưng cô lại thấy tầm mắt của người đàn ông lướt qua rơi trên khung ảnh phía sau, cô lập tức hiểu rằng đây chính là nơi mà trước đây Phạm Nhật Minh cùng bố mẹ anh sinh sống.

Đó là kỷ niệm duy nhất còn sót lại giữa họ, anh cũng nhớ người thân của mình, giống như cô.

Có lẽ vào lúc này, đột nhiên Nguyễn Khánh Linh nhận ra Phạm Nhật Minh cũng chỉ là một người bình thường, anh ấy cũng có lúc buồn, vui, tức giận có thất tình lục dục. Anh cũng giống như bản thân cô, đã mất đi tình thương của mẹ từ khi còn nhỏ.

Nguyễn Khánh Linh cũng từng trải qua chuyện như vậy nên cô đồng cảm sâu sắc với anh, cô không khỏi đau lòng thay cho anh.

Mặc dù cô đã mất mẹ, nhưng tốt xấu gì trên thế gian này cô vẫn còn bố, chỉ là cô cũng không biết hiện tại ông ấy đang ở nơi nào. Còn đối với Phạm Nhật Minh, người thân duy nhất của anh trên thế giới này, ngoại trừ ông cụ Phạm ra, thì còn một người nữa nhưng người đó cũng không đối xử tốt với anh.

Phạm Nhật Minh đột nhiên lấy ra một tờ giấy giống như bản đồ, đưa cho Nguyễn Khánh Linh.

“Đây là bản đồ kho báu mà bố anh đã vẽ cho anh khi anh lên tám tuổi. Khi anh còn rất nhỏ, vì anh muốn vào rừng tìm kiếm kho báu giống như những gì anh đã đọc được trong sách nên ông đã đặc biệt vẽ bản đồ kho báu này cho anh. .. ”

Nguyễn Khánh Linh nghe xong thấy rất thú vị, liền hỏi: “Sau đó thì sao, anh tìm được kho báu không?”

Khuôn mặt Phạm Nhật Minh thoáng hiện lên một nụ cười mê hoặc, anh gật đầu: “Ừ, tìm được rồi. Lúc đó tôi không hiểu gì cả, anh cảm thấy đó là một thành tựu. Sau này, anh nghĩ lại… Tất cả những cái gọi là kho báu chỉ là đồ mà bố mẹ anh đã mua trước mà thôi, thêm việc thiết kế tính toán đường đi rồi để đồ vật ở đó. ”

“Nhưng lúc đó anh vẫn rất hạnh phúc, phải không?”

Nguyễn Khánh Linh hỏi ngược lại.

Phạm Nhật Minh liếc cô một cái rồi gật đầu: “Quả thật, kho báu đó chính là chiếc máy mô hình mà lúc đó anh vẫn hằng ao ước, vậy nên anh vô cùng vui vẻ.”

“Thật tuyệt…”

Nguyễn Khánh Linh không khỏi cảm thán một câu.

Dường như từ nhỏ đến lớn cô chưa bao giờ được người thân đối xử tốt như vậy từ, chứ đừng nói đến việc hao tâm tổn trí để lên một kế hoạch làm cô vui vẻ.

Phạm Nhật Minh nhìn thấy sự ngưỡng mộ trong mắt Nguyễn Khánh Linh, không tự chủ mà sờ lên đầu cô, cười hỏi: “Em cũng muốn chơi trò tìm kho báu sao?”

Anh biết hoàn cảnh gia đình của Nguyễn Khánh Linh, đương nhiên anh cũng biết câu cảm thán ngưỡng mộ đó xuất phát từ đáy lòng mà không phải nói cho có để an ủi anh.