Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 228




Chương 228

Cảm giác tội lỗi lướt qua mắt người đàn ông, anh không nói lời nào, ngồi xổm xuống trước mặt Nguyễn Khánh Linh.

Vừa nhìn thấy tình huống này, Nguyễn Khánh Linh sửng sốt một chút, kinh ngạc nói: “Anh làm gì vậy?”

“Lên đi, anh cõng em.”

Giọng của Phạm Nhật Minh vô cùng dứt khoát.

Nghe vậy, Nguyễn Khánh Linh đột nhiên ngơ ngác. Cô lớn như vậy rồi nhưng chưa từng được ai cõng qua. Hơn nữa, lại là người đàn ông này, người vẫn đang cùng cô thực hiện hiệp định kết hôn với cô.

Cô nhanh chóng từ chối, thậm chí còn vô thức lùi lại về sau một bước, cự tuyệt: “Không… Không cần đâu…”

Nhưng khi Phạm Nhật Minh nghe thấy lời từ chối của người phụ nữ này, anh không khỏi nhíu mày, trầm giọng nói: “Từ chỗ này đến chỗ đó, vẫn còn khoảng cách xa nữa, nếu cứ đi như thế nữa thì vết thương của em sẽ càng nặng thêm.”

Nguyễn Khánh Linh còn đang do dự, cô nhìn bóng lưng Phạm Nhật Minh rồi ngẩn ngơ, cũng không biết trong đầu đang nghĩ cái gì nữa.

Lúc này, cô lại nghe thấy giọng nói trầm ổn của người đàn ông, khác hẳn vẻ lạnh lùng thường ngày, giọng nói của anh giống như đang dỗ dành một đứa bé, có sự cưng chiều cùng bất đắc dĩ.

Không hiểu sao, Nguyễn Khánh Linh không còn do dự nữa, cô cúi xuống nằm trên lưng người đàn ông.

Phạm Nhật Minh nhanh chóng dùng tay đỡ lấy cô rồi sải bước về phía trước.

Nguyễn Khánh Linh nằm trên lưng anh, cô cảm thấy cánh tay đang cõng cô vô cùng mạnh mẽ, dường như cô có thể mơ hồ cảm nhận được đường nét nhấp nhô trên cánh tay cơ bắp của người đàn ông.

Cô bất giác áp mặt vào tấm lưng rộng của anh rồi nhẹ nhàng vòng tay qua cổ anh.

Nguyễn Khánh Linh cảm nhận được sự ấm áp và an tâm từ người đàn ông này không dưới một lần. Cô nhận thức rõ ràng rằng, trên phương diện tình cảm, chính bản thân cô đối với anh đã nảy sinh một chút thay đổi khác lạ.

Phạm Nhật Minh cõng Nguyễn Khánh Linh trên lưng. Cả hai người đều không lên tiếng, nhưng bầu không khí giữa hai người cũng không còn ngượng ngùng như trước.

Đang đi thì đường đột nhiên thông thoáng, tuy rằng vẫn còn quanh co, nhưng cũng không còn quá khó đi như trước.

Một lúc sau, đột nhiên trước mặt hai người xuất hiện một cây cầu độc mộc, cây cầu này được dựng rất cao. Nguyễn Khánh Linh lo lắng mình quá nặng, sợ rằng Phạm Nhật Minh sẽ phải vất vả cõng mình, vậy nên muốn xuống để tự mình đi qua.

“Chân em không đau nữa, có thể tự mình đi qua được.”

Nguyễn Khánh Linh nói, ý của cô là bảo người đàn ông cho cô xuống.

Chỉ là rõ ràng Phạm Nhật Minh không hề có suy nghĩ đó. Động tác của anh vẫn không thay đổi, anh vẫn vững vàng cõng cô trên lưng bước lên cây cầu độc mộc.

Người được anh cõng trên lưng vốn dĩ cũng chẳng nặng là bao, nhẹ tựa như lông hồng, giống như thổi cái là bay. Cho nên dù có cõng cô trên đường rất lâu Phạm Nhật Minh cũng không cảm thấy quá mệt.

Ngược lại, thân thể thơm tho mềm mại của người phụ nữa đang nằm trên lưng anh lúc này, khiến anh không khỏi có chút đứng núi này trông núi nọ, này sinh chút cảm giác yêu thương.