Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 200




Chương 200

Từ hai ngày trước, sau khi hai người ôm nhau ngủ, Nguyễn Khánh Linh cảm thấy bây giờ quan hệ của bọn họ quá thân mật, còn đâu là vợ chồng trên danh nghĩa như trước nữa?

Buổi sáng hai người chạy bộ cùng nhau, cô còn mát xa cho anh, lâu lâu anh lại ôm cô vào lòng, cưng chiều như một con vật nuôi.

Thế nhưng Nguyễn Khánh Linh không thích như vậy. Trong lòng cô hiểu rõ, nếu hai người tiếp tục giữ mối quan hệ như vậy, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện, nếu vậy sẽ đi ngược lại dự định ban đầu của cô.

Đến cuối cùng, đợi khi cô đã trả thù được cho mẹ, nhất định phải ly hôn với anh. Nếu như bây giờ quan hệ của hai người quá thân mật, sau này cô nhất định sẽ không có một kết quả tốt.

Mà bây giờ Phạm Nhật Minh đối xử với cô như vậy có lẽ chỉ là do cảm giác mới mẻ, đến khi cảm giác ấy mất đi rồi, nếu lúc ấy cô muốn dứt ra cũng không được nữa.

Vậy nên Nguyễn Khánh Linh nghĩ, từ giờ cô phải giữ một khoảng cách nhất định với Phạm Nhật Minh, không thể để xảy ra chuyện như hai ngày trước được nữa.

Sau khi Nguyễn Khánh Linh chạy xong thì đi thẳng về nhà, cũng không nói cho Phạm Nhật Minh biết.

Tình hình giữa hai người vẫn không thay đổi, giống như quay trở lại lúc mới kết hôn, không thân thuộc cũng không muốn giao lưu.

Chú Hùng cũng phát hiện ra điều này, từ lần đó, lúc nào cô chủ cũng tránh xa cậu chủ, hơn nữa gần đây cậu chủ luôn cáu kỉnh bất thường.

Sáng hôm sau, Phạm Nhật Minh đi xuống tầng như mọi hôm, anh mặc một bộ quần áo thể thao, chuẩn bị đi chạy bộ.

Thế nhưng bất ngờ là sáng hôm nay anh không nhìn thấy Nguyễn Khánh Linh, Phạm Nhật Minh cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy chắc là cô không muốn ra ngoài chạy với mình, vậy nên mới không xuống tầng.

Anh ra khỏi cửa, lúc này chú Hùng đã đứng ngoài cửa. Nhìn thấy anh bước ra, chú Hùng tiến lên trước.

Phạm Nhật Minh hỏi: “Đem theo thức ăn cho mèo chưa?”

Chú Hùng gật đầu, nói: “Đã cầm đi rồi, cậu chủ cứ yên tâm. Loại thức ăn này là đồ nhập khẩu, dinh dưỡng đầy đủ, rất tốt cho mèo.”

Nghe vậy, Phạm Nhật Minh gật đầu tỏ vẻ hài lòng, sau đó lại hỏi: “Đã đem lồng theo chưa?”

Lúc này, chú Hùng lại vỗ vào cái túi du lịch đằng sau lưng mình. Đó là một cái túi lớn màu xanh, nó đang phồng ra, trông như đang chứa rất nhiều đồ vật vậy. Chú Hùng cười nói: “Cậu chủ cứ yên tâm, tôi đã thu xếp ổn thỏa rồi.”

Phạm Nhật Minh gật đầu đáp: “Chú Hùng, nếu chuyện này lo liệu ổn thỏa rồi, tôi sẽ phê duyệt cho chú đi leo núi.”

Chú Hùng nghe Phạm Nhật Minh nói vậy thì cười lớn, ông vui vẻ như một đứa trẻ, đảm bảo: “Cậu chủ cứ yên tâm, chuyện này rất định sẽ ổn thỏa.”

Nói rồi, hai người bước ra ngoài.

Lúc này, Nguyễn Khánh Linh đang nằm ở giường, cô cuộn mình ôm lấy bụng, khó chịu kêu hừ hừ mấy tiếng.

Sáng hôm nay cô không chạy bộ không phải là vì muốn trốn Phạm Nhật Minh, mà kinh nguyệt của cô đến rồi. Trước đây cô chưa bao giờ khó chịu như vậy, nhưng lần này, không biết tại sao lại đau đến mức không muốn ngồi dậy.

Qua một lúc, cô nửa tỉnh nửa mơ, cảm thấy cơ thể đã đỡ hơn một chút, lúc này mới chống người dậy, đi ra rửa mặt. Sau khi rửa xong, cô xuống tầng định ăn sáng, tốt xấu gì cũng phải lấp đầy cái bụng của mình, nếu không dạ dày cũng sẽ đói đến chết.

Sau khi nhìn thấy Nguyễn Khánh Linh đi xuống, người giúp việc chủ động bưng đồ ăn ra.