Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1901




Chương 1901

Anh cũng không tính là đen, nhưng chắc là do làn da trắng muốt của cô gái này phụ trợ cho nên mới trở nên ngăm đen như vậy, mà chính làn da trắng muốn, trong suốt của cô lại đặc biệt quyến rũ khiến người khác nhịn không được.

Nắm lấy bàn tay nhỏ bé, yếu ớt của cô làm cho nhiệt độ cơ thể Phạm Nhật Minh dần dần tăng lên, mà nhiệt độ trong lòng bàn tay anh cũng tự nhiên trở nên nóng bỏng.

Vốn Nguyễn Khánh Linh cũng không cảm nhận được người đàn ông khác thường, nhưng cô đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay to lớn bao phủ bắp chân của mình nóng rực không thể giải thích được.

Ngay từ đầu cô đã cảm thấy kỳ lạ, liền đem tầm mắt thấp xuống chuẩn bị nhìn xem Phạm Nhật Minh đang làm cái gì.

Tuy nhiên cô lại nhìn thấy đôi mắt của người đàn ông mang theo nóng bỏng, hơn nữa khi hai mắt chạm nhau, cô liền hãm sâu từng chút từng chút trong đó, nháy mắt cảm thấy được nhiệt độ trên đùi cũng bắt đầu tăng cao.

Khi Phạm Nhật Minh phát hiện Nguyễn Khánh Linh đang nhìn mình, cặp mắt đen lánh của anh càng trở nên sâu thẳm, trong đó còn mang theo vài phần d*c vọng không nói nên lời, anh mở miệng giọng khàn khàn cất lên: “Chân còn đau không?”

Nếu là trước kia Nguyễn Khánh Linh nghe thấy lời này của anh cũng biết được suy nghĩ trong lòng anh tám phần cô sớm đã xấu hổ mà chạy mấy, nhưng hôm nay lại không giống, ngày mai Phạm Nhật Minh sẽ đi công tác một thời gian.

Kỳ thật cô cũng không lỡ cự tuyệt sự thân mật của anh.

Cho nên lúc này tuy rằng trong lòng Nguyễn Khánh Linh vẫn còn thẹn thùng nhưng cũng cúi đầu gật nhẹ một cái, sau đó bàn tay nhỏ bé chậm rãi nắm lấy bàn tay của người đàn ông, nhỏ giọng nói: “Không đau nữa.”

Từ động tác này của cô Phạm Nhật Minh có thể nhìn ra suy nghĩ trong lòng cô.

Đốm lửa trong mắt người đàn ông lại bùng lên một chút, hai tròng mắt gắt gao dính trên người cô, phảng phất như nhìn thế nào cũng không đủ, anh buông chân Nguyễn Khánh Linh ra, đứng dậy từ trên mặt đất, ôm lấy cô đi về hướng phòng ngủ.

Nếu không phải vì cô còn mang thai đoán chừng anh đã trực tiếp đẩy ngã cô ở trên sô pha rồi.

Nhưng mà Phạm Nhật Minh vẫn có điều cố kỵ, cho dù lúc này d*c vọng có cấp bách như thế nào thì cũng không thể bởi vì vậy mà làm tổn thương thân thể của cô.

Nghĩ đến chuyện sắp xảy ta, khuôn mặt của Nguyễn Khánh Linh nhịn không được ửng đỏ, đem đầu vùi vào trong lồ ng ngực anh, khẽ cắn môi dưới, thậm chí cô còn xấu hổ đến mức ngay cả cần cổ trắng noãn cũng đỏ lên.

Phấn phấn nộn nộn dụ dỗ người khác phạm tội.

Thấy thế Phạm Nhật Minh làm sao còn có thể kìm chế được được nữa, bước chân càng nhanh hơn.

Ngày hôm sau Nguyễn Khánh Linh vẫn có thể đúng giờ rời giường đưa Phạm Nhật Minh đến sân bay.

Ngày hôm qua mặc dù người đàn ông này d*c vọng khó có thể tự kiềm chế được nhưng anh vẫn luôn lo lắng cho thân thể của cô, không có làm càn giống như trước đây, nghe thấy cô kêu mệt mỏi liền ngừng lại.

“Sớm trở về, anh đã đồng ý với em rồi đó.”

Nguyễn Khánh Linh lôi kéo tay của người đàn ông, ngẩng đầu nhìn anh, trên mặt là vẻ lưu luyến không rời.

Trước kia Phạm Nhật Minh chưa bao giờ cảm nhận được đi công tác lại dày vò như vậy, anh nhìn cô gái nhỏ không hiểu sao cũng thấy buồn rầu, nhưng Phạm Nhật Minh vẫn nhẹ nhàng dỗ dành cô: “Được rồi, anh nhất định sẽ sớm trở về.”

Nghe vậy, lúc này , Nguyễn Khánh Linh mới chịu buông tay của Phạm Nhật Minh ra.