Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 186




Chương 186

Nghe vậy, vị đối tác kia tỏ vẻ thất vọng.

Bất động sản của nhà họ Lâm là cửa hàng có triển vọng nhất từ ​​trước đến nay, nếu có thể thuê được, cộng với hiệu ứng của A.M ở châu Âu, chắc chắn nó sẽ cháy hàng ở châu Á – Thái Bình Dương.

Nhưng cửa hàng đó của nhà họ Lâm đã cho thuê hết rồi nên không còn cách nào khác là phải tìm một nơi khác để thuê.

Vào lúc này, một người nào đó trong bữa tiệc tối đột nhiên cười và nói: “Tổng giám đốc Hà, tôi nghe nói rằng A.M của ông lần này chọn người phát ngôn không phải là người nổi tiếng. Mà lại chọn một cô bé vô danh.”

Tổng giám đốc Hà nghe thấy nhưng không nói gì.

Những người khác cảm thấy lạ, liền hỏi: “Cô gái nhỏ nào chứ? Có thể còn đẹp hơn các ngôi sao?”

“Đúng đó, tên là gì vậy? Có lẽ tôi biết đấy, ha ha ha…”

“Này tổng giám đốc Hà, cô gái đó không phải nhờ vào thủ đoạn mà bật lên đấy chứ? Nếu không sao có thể làm người mẫu của nhãn hiệu trong khi không phải là người nổi tiếng chứ?”

Những giọng nói mỉa mai vang lên.

Nghe vậy, những người có mặt đều thở dài, quả thực bây giờ có nhiều cô gái bất chấp tất cả để được nổi tiếng, việc này bọn họ cũng không lạ gì nữa.

Nhìn thấy phản ứng của mọi người, tổng giám đốc Hà không định nói thêm nữa, dù sao ông ta vẫn muốn giữ cảm giác bí ẩn, nhưng giờ thấy họ càng nói càng sai, ông ta cuối cùng cũng lên tiếng ngăn mọi người tiếp tục suy đoán.

“Lựa chọn người mẫu nghiệp dư là ý tưởng của tôi, không có quan hệ cấp trên cấp dưới lộn xộn như mọi người nghĩ đâu.”

“Vậy ông có quen biết cô gái đó không?”

Tổng giám đốc Hà sững người , rồi lắc đầu: “Tôi chưa gặp bao giờ.”

Có người cười nói: “Tổng giám đốc hà, anh táo bạo quá rồi sao? Còn chưa gặp người mẫu mà đã dám thuê rồi? Huống chi đó còn là người bình thường?”

“Dù có đẹp đến đâu, cô ấy cũng chỉ là một người bình thường, không có tên tuổi và quan hệ, làm sao người ta có thể tiêu tiền vì cô ấy chứ?”

Thấy mọi người nghi ngờ, Tổng giám đốc Hà không hề hoảng sợ, bình tĩnh nói: “Mỗi người đều có ý kiến ​​khác nhau, anh cho rằng người chụp ảnh đại diện cho nhãn hàng phải là người nổi tiếng, nhưng tôi không nghĩ vậy. Hơn nữa tôi và ông chủ công ty người mẫu là bạn tốt, tôi không hề nghi ngờ gì. ”

Thật ra tổng giám đốc Hà là người tin tưởng nhân viên của mình, nếu đã nghi ngờ thì anh sẽ không làm việc với họ.

Lúc này, một giọng nói khác vang lên: “Thế anh có ảnh chụp không? Chúng ta cùng xem nào?”

“Ừ! Cho chúng tôi xem xem!”

Mọi người ồ lên, tổng giám Hà phải thốt lên: “Tôi chưa xem ảnh nhưng nghe nói cô ấy là một cô gái rất trong sáng và thoát tục, điều này cũng phù hợp với định vị của thương hiệu . ”

“Trong sáng thoát tục?”

Nghe vậy, bỗng nhiên có người quan tâm.

“Thế nào là trong sáng, thoát tục? Mau mô tả chúng tôi nghe xem nào.”

Mọi người lại bắt đầu bàn tán xôn xao, thậm chí còn hào hứng hơn trước, dù sao đàn ông dù có địa vị cao thế nào cũng luôn vô cùng nhiệt tình với phụ nữ xinh đẹp.

Nhưng tổng giám đốc Hà không có bức ảnh nào, mọi người không khỏi cảm thấy thất vọng.

Lúc này, có người hỏi: “Không có ảnh đời thì phải có ảnh công việc? Có ảnh chụp cho nhãn hàng chưa?”