Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1849




Chương 1849

Khi Diệp Trúc Sương đi về phía họ, cô ta đã để ý tới hành động của Phạm Nhật Minh đối với Nguyễn Khánh Linh, anh cố ý mà như vô tình ngăn chặn tầm mắt của những người đàn ông khác, không để họ đụng tới cô, cũng không muốn người đàn ông nào nhìn thấy cô.

Diệp Trúc Sương lại liên tưởng tới thái độ và lời nói vừa rồi của người phụ nữ kia, cô ta di chuyển tầm mắt, không lập tức đi lên mà đợi Nguyễn Khánh Linh rời khỏi cô ta mới nhân cơ hội tiến lên.

Phạm Nhật Minh không chú ý tới sự xuất hiện của người phụ nữ bên cạnh anh.

Vừa rồi Nguyễn Khánh Linh nói muốn đi nhà vệ sinh một lát, vốn dĩ anh muốn đưa cô đi, kết quả lại bị cô từ chuối, nói cái gì mà ảnh hưởng không tốt.

Rõ ràng là da mặt cô mỏng, cảm thấy xấu hổ thôi.

Phạm Nhật Minh dịu dàng nhìn bóng dáng cô rời đi, vẻ mặt không khỏi lộ ra chút ý cười.

Lúc đó, tiệc đính hôn sắp bắt đầu, những người vừa rồi vây quanh Phạm Nhật Minh cũng đều thức thời mà tản đi, đúng lúc tạo cơ hội cho Diệp Trúc Sương.

Phạm Nhật Minh chỉ nghe thấy phía đối diện vang lên một âm thanh.

“Anh này, phiền anh cầm giúp tôi bánh kem một lát được không?”

Diệp Trúc Sương cười nói, cố ý làm ra vẻ thoải mái nói.

Cô ta biết, muốn bắt lấy trái tim của những người đàn ông như thế này, cô ta không thể để lộ ý đồ của mình thể hiện ra quá rõ ràng, nếu không chỉ khiến anh chán ghét và kháng cự.

Quả nhiên Phạm Nhật Minh không nghĩ nhiều, trực tiếp cầm bánh kem cho cô ta.

Vốn dĩ anh chỉ xuất phát từ lịch sự, có điều, khi anh nhìn thấy bánh kem trong tay, đột nhiên lại nghĩ tới, cô gái nhà mình cũng thích ăn đồ ngọt như vậy.

Động tác của anh chợt dừng lại, nhận lấy chiếc bánh kem, còn hỏi một câu: “Loại bánh kem này ăn ngon không?”

Câu hỏi này của người đàn ông khiến Diệp Trúc Sương vừa bất ngờ vừa vui vẻ.

Diệp Trúc Sương rõ ràng không ngờ Phạm Nhật Minh lại chủ động hỏi cô ta vấn đề này.

Cùng lúc đó, trong lòng cô ta lại càng thêm kiên định về ý suy nghĩ của mình lúc trước.

Kiểu đàn ông vừa đẹp trai lại có tiền như Phạm Nhật Minh, chắc chắn sẽ không an phận như vậy.

Diệp Trúc Sương cười, không hề làm ra vẻ õng ẹo mà thẳng thắn nói: “Ừ, ăn ngon lắm.”

Cô ta còn muốn nói thêm gì đó nhưng Phạm Nhật Minh chỉ gật đầu sau đó rời mắt đi.

Diệp Trúc Sương nhìn theo tầm mắt anh, hóa ra là người phụ nữ vừa rồi rời đi đã trở lại rồi.

Nguyễn Khánh Linh không hề biết vừa rồi Phạm Nhật Minh và Diệp Trúc Sương đã nói gì với nhau, cô đi tới bên cạnh người đàn ông, anh cũng rất tự nhiên mà ông lấy cô, cầm lấy giấy ăn cúi đầu lau tay cho cô.

Sau đó, Phạm Nhật Minh lại cầm lấy đĩa bánh kem tinh xảo trong tay đưa cho cô nói: “Ăn không?”

Nguyễn Khánh Linh nhìn bánh kem trong tay anh cảm thấy vô cùng kỳ lạ, cô bật cười hỏi ngược lại: “Lúc trước chẳng phải anh không cho em ăn đồ ngọt như thế này sao?”

Nghe vậy, Phạm Nhật Minh cũng cong môi lên, anh làm bộ muốn buông bánh kem xuống, có chút tiếc nuối nói: “Vừa rồi anh nghe người ta nói ăn rất ngon, nếu như em đã không muốn ăn thì thôi vậy. Có điều…” Anh nhìn Nguyên Khánh Linh, nụ cười có vài phần thâm ý: “Bỏ lỡ lần này rồi, sau này em muốn ăn cũng phải đợi rất lâu đấy.”

“…”

Nguyễn Khánh Linh nghe vậy vội vàng cầm lấy bánh kem từ tay anh, nhỏ giọng nói: “Ai nói là em không muốn ăn?”