Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1842




Chương 1842

Nguyễn Khánh Linh vội vàng vỗ vỗ Phạm Nhật Minh, cô muốn đi vào tham quan cảnh sắc bên trong.

Phạm Nhật Minh nhìn dáng vẻ không kịp chờ đợi của cô, nở nụ cười, buông tay thả cô ra. Chỉ là anh vẫn vững vàng nắm chặt tay cô gái, nói: “Nơi này có rất nhiều chuột bọ, rắn rết, em đừng có chạy lung tung.”

Vừa nghe đến chuột bọ rắn rết, rốt cuộc Nguyễn Khánh Linh cũng tỉnh táo lại, nhưng mà cô vẫn còn có chút hưng phấn nho nhỏ. Hai mắt sáng lóng lánh nhìn người đàn ông, cô cười nói: “Em sẽ không chạy lung tung, còn có anh ở đây mà.”

Phạm Nhật Minh lại xoa xoa đầu của cô, lúc này mới dẫn theo cô đi vào.

Hòn đảo này gọi là đảo Thiên Đường.

Tên như ý nghĩa, cảnh sắc trên đảo tuyệt mỹ kỳ ảo, sương mù lượn lờ, từ bên ngoài đảo nhìn qua đúng là giống như cảnh vật trên thiên đình.

Hai người đi vào đảo nhỏ, phát hiện trong này hầu như không có người ở, thậm chí không có dấu tích của con người.

Có chút hương vị của cõi thần tiên.

Đồng thời còn có chút giống như là vườn địa đàng, bốn phía đều là chim bay cá nhảy, nhưng mà quan hệ giữa các loại động vật lại vô cùng hòa hợp, cũng không sợ người.

Nguyễn Khánh Linh nhìn gấu túi treo ở trên cây, trong lòng ngứa ngáy, muốn đến xoa nắn con vật mập mạp kia, nhưng mà cô với không tới.

“Chồng à, giúp em ôm nó xuống đây được không?”

Nguyễn Khánh Linh hướng về phía người đàn ông, nũng nịu lắc lắc cánh tay anh.

Nhưng thật ra Phạm Nhật Minh không tình nguyện lắm, dù sao tất cả động vật nơi đây đều là động vật hoang dã, mặc dù trông thì rất hiền lành, nhưng lỡ như ôm xuống lại cào người thì biết làm sao đây?

Thế là anh rút cánh tay của mình ra khỏi tay cô gái, ngược lại đưa cánh tay ôm em cô, anh nói: “Nhìn xem là được rồi, không nên sờ, ngoan.” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Nguyễn Khánh Linh thấy vật nhỏ đáng yêu như vậy nhưng lại không được sờ, cảm giác của cô không vui, đôi mắt chăm chú nhìn gấu túi, lại nhìn Phạm Nhật Minh, đáy mắt đều viết rõ chữ “em muốn”.

Lúc này vô thanh thắng hữu thanh, vẻ mặt khát vọng này của Nguyễn Khánh Linh khiến anh hoàn toàn không cách nào chống cự, cũng không thể thốt ra câu từ chối.

Cuối cùng, Phạm Nhật Minh vẫn nhượng bộ, anh khẽ chạm vào đầu cô gái, nói: “Bây giờ anh ông nó xuống, em phải hứa với anh chỉ có thể sờ nó, anh sẽ ôm nó, nếu thấy nó muốn cào em thì phải chạy đi, hiểu không?”

“Ừm ừm, hiểu rồi.”

Nguyễn Khánh Linh nháy mắt nở nụ cười, vội vàng ngoan ngoãn kiên định gật đầu.

Chân tay Phạm Nhật Minh đủ dài, anh kê chân, khẽ vươn tay liền ôm được gấu túi xuống.

Trong ngực anh vẫn đang ôm cục tròn kia, nhưng lúc xoay người lại trông thấy Nguyễn Khánh Linh ôm bụng ngồi xổm trên mặt đất.

Trong lòng của anh hoảng loạn, bỏ gấu túi xuống, nhanh chân đi đến bên cạnh cô.

Phạm Nhật Minh đi rất nhanh đến trước mặt Nguyễn Khánh Linh.

Anh ngồi xuống, sắc mặt vốn luôn luôn bình thản lại lộ ra mấy phần lo lắng cùng sốt ruột.

“Em sao thế?”

Vừa rồi Nguyễn Khánh Linh đột nhiên đau bụng, nhưng sau khi cô ngồi xổm trong chốc lát, thời gian dần qua, đau đớn cũng dịu đi rất nhiều, cô nghe thấy giọng nói của Phạm Nhật Minh, liền đưa tay ôm lấy anh.