Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 1811




Chương 1811

Hai người đi khoảng mười phút, Phạm Nhật Minh sợ Nguyễn Khánh Linh mệt nên dẫn cô về chỗ nướng đồ nướng.

Có điều, sau khi hai người trở lại, mùi đồ nướng thơm nồng ban nãy đã không còn nữa, đồ ăn cũng đã được nướng xong, đặt ở trên bàn, ngoại trừ hai người, những người khác đều ngồi vây quanh một cái bàn dài…

Thấy hai người bọn họ trở lại, Hiên Viên Minh tươi cười nói: “Mau tới đây ngồi đi, cuối cùng hai người cũng về rồi, nếu còn không về tôi định gọi điện thoại giục đây này.”

Nghe vậy, Nguyễn Khánh Linh nở nụ cười ngại ngùng.

Cô còn tưởng rằng bọn họ đã ăn trước nhưng không ngờ họ vẫn đợi cô và Phạm Nhật Minh.

Vì vậy, cô lập tức kéo Phạm Nhật Minh tới, tìm một chỗ trống để hai người ngồi xuống.

Hai người đối diện là Phạm Hoàng Anh và Hà Thanh, bên cạnh là Hiên Viên Minh và Hà Tử Ngưng.

Khi ăn, Nguyễn Khánh Linh phát hiện, toàn bộ quá trình Hà Thanh đều không ngẩng mặt lên, cho dù là khi gắp đồ ăn, cô ta cũng cúi đầu, có vẻ như đang kiêng dè gì đó.

Thấy thế Nguyễn Khánh Linh lại nhìn về phía Phạm Nhật Minh ở bên cạnh.

Người đàn ông vẫn có vẻ mặt như bình thường, thản nhiên gắp đồ ăn cho cô.

Bởi vì ở đây có hai người phụ nữ mang thai cho nên tiệc nướng lần này rất thanh đạm, thỉnh thoảng ăn một chút cũng không có gì đáng ngại.

Nguyễn Khánh Linh ăn một chút đã no rồi, cô buông đũa xuống, Phạm Nhật Minh thấy vậy hỏi: “Ăn no rồi sao?”

“Ừm.” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Cô gật đầu, lại cảm thấy có chút buồn ngủ, nhưng đa số mọi người trên bàn còn chưa ăn xong, cô cứ như vật rời khỏi thì không hay lắm, chỉ đành tiếp tục ngồi đó, cầm lấy chén nước chậm rãi uống.

Phạm Nhật Minh nghiêng  mắt nhìn cô, khóe miệng khẽ cong lên.

Chỉ thấy người phụ nữ cầm ly nước trên tay, nhìn như đang thất thần, khóe môi chạm vào ly nước, hàm răng vô thức ma sát với miệng ly, phát ra âm thanh cách cách, nhưng có vẻ như cô hoàn toàn không phát hiện.

Đôi mắt sáng rực ban đầu lúc này đã hơi rủ xuống, hàng mi của cô cũng rủ xuống một chút, chiếc mũi tinh xảo vẫn thẳng tắp như cũ.

Lộ ra dáng vẻ ngoan ngoãn và dịu dàng.

Phạm Nhật Minh biết cô buồn ngủ rồi, lúc trước ở nhà, giờ này cô đều đang nghỉ trưa, cho nên tới giờ đương nhiên sẽ thấy mệt rã rời.

Chỉ là dáng vẻ muốn ngủ mà không dám ngủ này của cô lại khiến cho lòng anh mềm nhũn, yêu thích vô cùng.

Phạm Nhật Minh buông chiếc đũa trong tay, nhẹ nhàng nắm tay cô ở dưới bàn, thấp giọng hỏi: “Buồn ngủ rồi sao?”

Nguyễn Khánh Linh nghe thấy giọng anh, đột nhiên giật mình, cô mắt nhắm mắt mở, tinh thần cuối cùng cũng tỉnh táo hơn một chút.

“Ừm…”

Người phụ nữ cũng thấp giọng nói, âm thanh mềm mại có chút mông lung ủ rũ.

Phạm Nhật Minh thấp giọng cười một tiếng, anh giơ tay giữ lấy phía sau đầu Nguyễn Khánh Linh, dịu dàng mở miệng nói: “Anh đưa em về nhé?”